Trời lờ mờ sáng, một tia nắng ban mai xuyên qua màn sương mù, mạ lên những khối xám chì một màu sắc duy nhất.
Tối hôm qua sau khi kết thúc vẫn là Hoắc Duật Thâm ôm cô vào phòng vệ sinh tắm rửa, cô mệt mỏi đến mức cánh tay cũng không nhấc lên nổi, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Mới trôi qua chưa đến mấy tiếng đồng hồ, Nhiêu Niệm ngủ cũng không được sâu giấc, cho nên khi người bên gối hơi có động tĩnh, cô cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.
Trong phòng ánh sáng lờ mờ, quần áo ma sát vào nhau vang lên tiếng sột soạt.
Trên giường, Nhiêu Niệm nhìn anh vội vàng thay một chiếc áo khoác màu đen, chỉ thấy đường nét gò má của người đàn ông căng ra, đôi môi mỏng mím chặt, giống như đã xảy ra chuyện gì đó rất quan trọng.
Cô quấn chăn ngồi dậy khỏi giường, cổ họng còn có chút khàn, nhẹ nhàng lên tiếng.
"Xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Không ngờ đã đánh thức cô, thân hình người đàn ông thoáng khựng lại.
Hoắc Duật Thâm vừa đeo đồng hồ, vừa đi tới thấp giọng đáp.
"Không có, chỉ là công ty có một số việc cần anh đến xử lý thôi."
Anh dừng một chút, lại nói tiếp:
"Nếu sau khi em tỉnh mà anh vẫn chưa về, em cứ thu dọn đồ đạc sẵn đi, Bồ Xuyên sẽ tiễn em."
Nhiêu Niệm quấn chăn, bả vai trắng nõn lộ ra trong không khí, dấu vết lốm đốm trên cổ rõ ràng đến chói mắt.
Nghe thấy anh nói vậy, cô cũng không nói gì nữa, chỉ im lặng nhìn anh, đáy mắt cất giấu chút ảm đạm không dễ phát hiện.
Bị cô nhìn như thế, mặc dù ánh sáng xung quanh rất tối tăm, nhưng dường như sự u ám đều trở nên vô hình.
Hoắc Duật Thâm chỉ cảm thấy trong cổ họng trào lên chút chua xót, lồng ng. ực đau nhức không thôi, nhưng chỉ có thể ra sức kìm nén.
Nhiêu Niệm nhìn thấy, ở trong bóng tối anh cúi người xuống, ngay sau đó, hô hấp của cô lại bị anh cướp đoạt, hơi thở nóng bỏng không chút báo trước xâm nhập vào khoang miệng cô.
Ký ức về đêm qua lại len vào trong đầu, nhất thời như trở về tối hôm qua, thời khắc mồ hôi đầm đìa, cả người như chìm nổi trên biển khơi.
Tất cả mọi lưu luyến đều rõ mồn một trước mắt.
Lông mi của cô khẽ run rẩy, cảm giác được anh dùng sức nghiền nát cánh môi cô, ngay cả đầu lưỡi cũng có chút tê dại, nhưng anh vẫn không chịu buông cô ra, quấn chặt lấy cô hôn đến khi trời đất quay cuồng.
Cô nhìn thấy yết hầu của anh lăn lên lộn xuống, lúc nâng mi lên, lại đụng phải đôi mắt đen kịt tối tăm của anh.
Trong nụ hôn của anh hình như có lưu luyến, phức tạp lại mâu thuẫn.
Đây có chăng là lời tạm biệt cuối cùng?
Nhiêu Niệm không biết.
Không biết qua bao lâu, anh mới cam lòng rời khỏi nơi mề. m mại kia, giọng nói trầm thấp khàn khàn.
Chờ anh.
Tim Nhiêu Niệm đập mạnh, sau đó cô nhìn anh rời khỏi trước mặt mình.
Hoắc…
Cô vô thức muốn vươn tay kéo anh lại, nhưng góc áo của anh cứ thế lướt qua đầu ngón tay cô, lỡ mất cơ hội.
Nhiêu Niệm sững người giây lát, cuối cùng chỉ có thể nhìn bóng lưng anh biến mất ở cửa phòng, phí công buông tay xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!