Không biết qua bao lâu, những bông tuyết ngoài cửa sổ cũng đã ngừng rơi.
Lớp tuyết tan đọng lại trên bệ cửa sổ như lớp pha lê mỏng, không khí trong phòng có chút ẩm ướt và ngón tay anh cũng vậy.
Mảnh nội y mỏng manh đáng thương bị vứt bỏ trên ghế sô pha, mơ hồ có thể nhìn thấy một vệt ẩm ướt, Nhiêu Niệm gần như không dám nhìn thẳng vào kiểu dáng hình chữ T của nó nữa.
Cô vẫn còn run rẩy, bàn tay to lớn của người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve cô, như thể đang trêu chọc cũng như đang an ủi.
Nhìn thì như dịu dàng nhưng thực tế lại khuấy động không yên, đúng là ác độc.
Với anh mà nói đây mới chỉ là bước đầu thôi.
Anh còn chưa vượt qua ranh giới cuối cùng nhưng Nhiêu Niệm cảm thấy cô không thể chịu đựng thêm được nữa, cô nắm chặt lấy lớp áo sơ mi trên vai anh, khiến nó nhăn nhúm lại.
Nhiêu Niệm không có sức phản kháng, vòng tay qua cổ anh, cuối cùng bị anh bế vào phòng tắm.
Nhưng mọi thứ không kết thúc dễ dàng như cô tưởng tượng, hơi nước bốc lên vấn vít trong phòng tắm, dòng nước nhỏ nhưng lực mạnh dội xuống, hơi nóng nhanh chóng dày đặc như sương mù khiến ngay trong giây tiếp theo ánh mắt của anh cũng trở nên mông lung.
Nước trên vòi hoa sen không ngừng tuôn ra như suối, bóng hai người đan xen vào nhau phản chiếu trên lớp gương thủy tinh mờ, chiếc cổ trắng như tuyết của cô bị người đàn ông gặ. m cắn tạo thành vô số những dấu hôn vụn vặt, nhìn vô cùng kí. ch thích.
Hô hấp của Nhiêu Niệm run rẩy, nghe thấy giọng nói của người đàn ông như đang cố gắng kiềm chế: Gọi tên anh.
Cô vô thức mím chặt môi, suy nghĩ càng lúc càng hỗn loạn, thuận theo yêu cầu của anh.
Hoắc Duật Thâm…
Cho đến khi Nhiêu Niệm kiệt sức vì bị dày vò rồi dần chìm vào giấc ngủ say.
Hoắc Duật Thâm tiếp tục trở lại phòng tắm, mở vòi hoa sen để nước làm ướt áo sơ mi, cố gắng gột rửa tất cả dụ. c vọng không thể kìm nén của mình lúc này.
Anh vốn nghĩ mình có thể kiểm soát được bản thân, nhưng suýt chút nữa đã thất thủ.
Bây giờ chưa phải lúc, cô vẫn chưa biết gì về sự hèn hạ của anh.
Nếu anh chiều theo dụ. c vọng của mình như vậy, không biết khi biết được sự thật liệu cô có cảm thấy ghét anh hơn không.
Hoắc Duật Thâm nhắm mắt lại, nhưng thứ hiện ra trước mắt lại là cảnh tượng vừa rồi, trước mắt anh nhanh chóng tối sầm lại, yếu hầu chuyển động lên xuống.
Dưới làn nước róc rách bao phủ, rốt cuộc anh cũng không kiềm chế được nữa, thấp giọng thở d. ốc.
Cô còn mềm mại hơn cả nước, cũng không ngừng chảy n/ước khi ở trong lòng anh.
–
Mùi hương trong phòng còn chưa tản đi, Hoắc Duật Thâm đi ra ngoài ban công hút thêm vài điếu thuốc, khi trở vào đã quay về vẻ mặt lạnh lùng lãnh đạm như thường ngày.
Người đàn ông quay lại phòng làm việc, tiếp tục công việc còn dang dở sau khi đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Lúc này Bồ Xuyên đột nhiên gọi tới điện thoại riêng của anh, vội vàng nói có việc muốn báo cáo.
Hoắc Duật Thâm đi vào phòng làm việc, ngồi xuống chuẩn bị ký tên lên đống văn kiện trên bàn.
Có chuyện gì vậy?
Sắc mặt Bồ Xuyên nghiêm túc, báo cáo từng chữ một:
"Là bố của anh, ông ấy vừa gọi tới. Nếu anh không thích cô Triều Nghiên thì ông ấy sẽ tìm một người khác phù hợp với anh. Là cháu gái của người trong hoàng gia Anh, đã hẹn gặp lúc 15h chiều mai."
Nghe vậy, ánh mắt Hoắc Duật Thâm hoàn toàn tối sầm xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!