Căn phòng trở nên yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy rõ tiếng hít thở. Dường như có một sợi dây đang căng ra trong không khí, kéo căng thần kinh của nhiều người.
Tưởng Gia Trạch khẽ cau mày, cảm thấy có gì đó không đúng lắm, bèn mở miệng thăm dò:
"Chủ tịch Hoắc biết vợ chưa cưới của tôi?"
Ánh mắt Nhiêu Niệm cũng nhìn về phía người đàn ông, vô thức nín thở quan sát vẻ mặt của anh.
Hoắc Duật Thâm tựa người vào ghế, nở một nụ cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng giải thích:
"Buổi chiều tôi tình cờ xem được buổi đấu giá của cô Nhiêu."
Hóa ra là xem phát sóng trực tiếp buổi đấu giá.
Nghe được điều này, dây thần kinh đang căng thẳng của Nhiêu Niệm bỗng thả lỏng.
Phía bên này, sự nghi ngờ của Tưởng Gia Trạch cũng hoàn toàn biến mất, lông mày đang nhíu lại cũng giãn ra, nở một nụ cười thân thiện. Có vẻ anh ta đã nghĩ nhiều, làm sao Nhiêu Niệm có thể dính dáng đến một người như Hoắc Duật Thâm, còn chưa kể Hoắc Duật Thâm mới trở về.
Anh ta định thảo luận chi tiết các vấn đề kinh doanh với Hoắc Duật Thâm, nên đã kêu Nhiêu Niệm ra ngoài trước.
Nhiêu Niệm ngoan ngoãn rời khỏi phòng.
Đợi cánh cửa phía sau hoàn toàn khép lại, làm mất đi cảm giác ngột ngạt bên trong, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhiêu Niệm đi đến một góc không có ai, lấy chiếc khăn tay từ trong túi ra.
Cô vô thức nắm chặt chiếc khăn tay, cảm giác vô cùng phức tạp.
Thì ra là người nhà họ Hoắc.
Một sự tồn tại mà toàn giới hào môn ở Hồng Kông không ai sánh được, nhà họ Tưởng căn bản không có cửa để so.
Tài sản của nhà họ Hoắc đã tích lũy qua mấy đời, địa vị về mặt kinh doanh và chính trị đã sớm không thể so sánh nổi. Khó trách một cậu ấm nửa đường chạy ra như Tưởng Gia Trạch lại vô cùng kính sợ.
Đó cũng là người mà cô không thể trêu vào.
Ổn định lại những suy nghĩ hỗn loạn của mình, Nhiêu Niệm không nghĩ về nó nữa, tìm một chỗ trống để nghỉ ngơi.
Chẳng mấy chốc đã có người mang thức ăn và rượu vang lên cho cô. Cô ngồi một mình ăn no bụng, cuối cùng cũng không cần chịu đói nữa.
Không có Tưởng Gia Trạch ở bên cạnh, Nhiêu Niệm cảm thấy tốt lên rất nhiều.
Không lâu sau, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.
Nhiêu Niệm vừa nhấc máy đã nghe thấy một giọng nói lo lắng từ đầu dây bên kia:
"Chào cô Nhiêu, tôi là y tá của bệnh viện Tân Dân. Bệnh tình của bà cô đột nhiên tái phát, vừa được đưa đi cấp cứu, không biết bây giờ cô có tiện qua đây không?"
Nghe vậy, đầu óc Nhiêu Niệm ong lên một tiếng, toàn thân lạnh như băng: Tôi sẽ qua liền.
Nói xong câu này, cô vội vàng tắt điện thoại, xoay người đi tìm phục vụ và quản lý, yêu cầu tìm thuyền đưa cô về bờ.
Nhiêu Niệm bước đi rất vội vàng trên đôi giày cao gót. Vừa đi qua một góc thì đụng phải Tưởng Gia Trạch mới ra khỏi phòng.
Lông mày của người đàn ông nhíu chặt, sắc mặt rất khó coi, có lẽ là do cuộc đàm phán làm ăn vừa rồi không suôn sẻ.
"Làm gì mà vội vàng vậy?"
Nhiêu Niệm cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, nhưng khuôn mặt vẫn tái nhợt, không thể kiểm soát biểu cảm:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!