Chương 29: (Vô Đề)

Suốt quãng đường trở về khách sạn, Hoắc Duật Thâm vẫn nắm chặt tay cô không buông, đây là lần đầu tiên Nhiêu Niệm cảm nhận được sức lực từ anh lớn như vậy, nhưng bề ngoài vẫn không tỏ ra chút cảm xúc gì.

Thang máy VIP lộng lẫy nhưng vắng người, trong không gian kín kẽ, bốn mặt kính xung quanh sáng bóng phản chiếu tất cả những chi tiết có trong đó.

Cho đến khi cửa thang máy từ từ đóng vào, Nhiêu Niệm mới nhìn thấy người đàn ông phía trước đột ngột quay mặt lại.

Đồng tử của cô co rút lại, nhanh chóng bị áp sát vào bức tường phía sau, cô vô thức muốn giơ tay đẩy anh ra nhưng cổ tay bị giữ chặt, nụ hôn như vũ bão đổ xuống khiến cô không còn chỗ trốn.

Môi anh trượt từ vành tai đến sườn cổ cô, gặm cắn nhẹ nhàng, lại không nhịn được hôn lên những nơi còn lại trên khuôn mặt cô. Những cảm xúc không thể nói thành lời chỉ có thể trút ra theo cách trực tiếp nhất.

Một tháng không gặp, hơi thở quen thuộc bao lấy cô khiến Nhiêu Niệm không thể nhúc nhích dù chỉ một chút, cô đành vươn tay ôm lấy cổ anh để chống đỡ cơ thể mình.

Có lẽ tối nay anh đã uống rất nhiều rượu, Nhiêu Niệm loáng thoáng ngửi thấy mùi rượu trên áo khoác của anh, mùi hương khiến ý thức của cô có chút mơ hồ.

"Thang… Thang máy có camera…"

Từng tiếng nức nở ngắt quãng phát ra từ môi cô, nhưng anh vẫn làm như không nghe thấy.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo len trắng cổ chữ V, cổ áo hơi lệch sang một bên, bàn tay người đàn ông đã luồn vào trong đó.

Anh sờ tới phần nội y phía sau lưng cô, cảm giác được nơi đó hơi ướt át, có thể vừa rồi đã bị những bông tuyết rơi xuống thấm ướt.

Anh rời khỏi môi cô, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ cô.

Bị ướt à?

Vâng…

Toàn thân Nhiêu Niệm run rẩy vì hơi nóng, hai chân như mất đi sức lực đành tựa vào vòng ôm của người đàn ông đang siết chặt lấy hông cô.

Lúc này tiếng báo thang máy vang lên, bầu không khí xung quanh lại tiếp tục thay đổi.

Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Hoắc Duật Thâm rút tay về nhưng không vội đứng thẳng lại.

Người phục vụ đang đợi ở hành lang của tầng cao nhất lập tức cúi đầu, không dám nhìn cảnh tượng bên trong.

Anh Hoắc.

Hơi thở gấp gáp của Nhiêu Niệm vẫn chưa ổn định lại, sườn mặt của người đàn ông trước mặt đã trở lại vẻ nghiêm nghị và chừng mực thường ngày, dụ. c vọng trong mắt cũng được che giấu một cách kỹ càng.

"Chuẩn bị cho cô ấy mấy bộ quần áo."

Vâng.

Đôi giày của Nhiêu Niệm đi trong tuyết đã ướt sũng, ngay cả chiếc tất bên trong cũng ướt sũng theo.

Sau khi vào phòng đóng cửa lại, Hoắc Duật Thâm cởi áo khoác trên người ra, để lộ áo sơ mi và áo vest bên trong, khí chất toát ra vẻ tự phụ.

Anh giơ tay tháo nút áo ở cổ, liếc nhìn vành tai đỏ ửng của cô, khẽ nhếch khóe môi.

"Em đi tắm trước đi, nếu không sẽ cảm lạnh đấy."

Nghe anh nói vậy, đầu óc Nhiêu Niệm vẫn đang ở trong trạng thái trống rỗng, hai má nóng bừng, lập tức đáp lại theo phản xạ: Ồ… Được…

Sau khi Nhiêu Niệm vào phòng tắm, người phục vụ mang bánh sinh nhật đặt trên xe đẩy vào, trên đó còn có rượu vang đỏ đã được khui ra từ trước.

Hoắc Duật Thâm tùy ý cởi khuy tay áo, tự rót cho mình một ly.

Đúng lúc này, di động của Nhiêu Niệm nằm trên ghế sô pha đột nhiên rung lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!