Sáng hôm sau, Hoắc Duật Thâm được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt đến phòng bệnh bình thường, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, trong phòng bệnh im ắng tới mức chết chóc, chỉ có tiếng bíp bíp của thiết bị theo dõi vang lên buồn tẻ như âm thầm tuyên bố đã tới hồi kết thúc.
Rõ ràng còn chưa đầy một ngày, nhưng lại khiến Nhiêu Niệm cảm thấy như đã trôi qua cả một thế kỷ dài.
Mấy vệ sĩ đứng canh ở cửa phòng theo lệnh của Quan Lạc Sơn, mới gần năm rưỡi đã có một vệ sĩ đẩy cửa bước vào.
Anh ta nhìn chằm chằm vào thời gian trên đồng hồ, nghiêm mặt chờ tới giây cuối cùng rồi mới bước lên đuổi người.
Cô Nhiêu, xin mời.
Lông mi Nhiêu Niệm run lên, đầu ngón tay siết chặt, nắm chặt tay người trên giường.
Thấy vậy, vệ sĩ lại trầm giọng nói:
"Cô Nhiêu, xin đừng làm khó chúng tôi."
Cô không muốn rời đi, nhưng cũng không thể làm được gì khác.
Cô không có cách nào chống đối lại Quan Lạc Sơn, cũng không có cách nào ở bên cạnh chờ anh tỉnh lại.
Nhưng cô không thể ích kỷ như vậy, chỉ vì không muốn nhìn thấy anh cưới Triều Nghiên mà lại đặt anh vào một hoàn cảnh nguy hiểm.
Hai luồng suy nghĩ trái ngược đấu tranh giằng xé trong lòng, cuối cùng Nhiêu Niệm chậm rãi cụp mi xuống che giấu sự ảm đạm trong mắt, kìm nén nỗi đau âm ỉ trong lồng ngực.
Có lẽ, đây chính là kết cục của bọn họ.
Cho dù cô có sẵn sàng chấp nhận nó hay không thì một ngày nào đó cô cũng phải đi tới bước này.
Nhiêu Niệm rốt cuộc cũng phải buông bàn tay đang nắm chặt tay anh, nước mắt cũng bất giác rơi xuống.
Nước mắt ấm nóng rơi xuống mu bàn tay anh, nhanh chóng đọng lại trên đó vài giọt nước.
Tuy nhiên, ngay khi cô đứng dậy rời đi, từ phía sau bỗng nhiên có một sức lực nắm chặt cổ tay cô lại.
Đầu ngón tay hơi lạnh, nhiệt độ không thể cảm nhận được lướt qua khiến cả người Nhiêu Niệm cứng đờ, bước chân cũng sững lại tại chỗ.
Cô đột ngột quay người lại, bắt gặp đôi mắt đang từ từ mở ra, giống như có thứ gì đó đột nhiên ập thẳng vào tim cô, khiến cô không thể di chuyển bước chân nữa.
Trong ánh sáng dịu nhẹ của phòng bệnh, ánh mắt của anh vẫn sâu thẳm như trước, gắt gao nhìn chằm chằm cô, bên trong như có một vòng xoáy sâu không thấy đáy.
Bởi vì vừa tỉnh dậy nên giọng anh có chút khàn khàn như mắc thứ gì đó trong cổ họng, giọng nói của anh vang lên trong phòng bệnh yên tĩnh.
Câu đầu tiên anh nói là: Em tính đi đâu vậy?
Nghe thấy Hoắc Duật Thâm hỏi vậy, Nhiêu Niệm thực sự cảm nhận được cảm giác sống lại sau tai họa.
Cô mấp máy môi, muốn nói nhưng nước mắt lại trào ra trước, thấm ướt đôi gò má.
"Mau gọi bác sĩ, chủ tịch Hoắc tỉnh rồi!"
–
Trong phòng bệnh, bác sĩ nhanh chóng tiến hành kiểm tra, xác nhận Hoắc Duật Thâm hoàn toàn không còn gì đáng lo ngại nữa.
Không ai nghĩ rằng Hoắc Duật Thâm sẽ thực sự tỉnh lại trước khi thông báo được đưa ra.
Nhưng quả thực bây giờ anh đã tỉnh lại, bất kể là Quan Lạc Sơn hay những người khác cũng không thể thay anh quyết định hôn sự được nữa, bởi họ biết rõ Hoắc Duật Thâm sẽ không đời nào đồng ý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!