Tập đoàn Hoắc thị, bên trong văn phòng chủ tịch.
"Chủ tịch Hoắc, bộ phận PR đã xóa tin tức rồi."
Bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn Hoắc thị hành động rất nhanh chóng. Trong vòng mười lăm phút, tất cả các tin tức có liên quan đến vấn đề này đều bị xóa bỏ khỏi các phương tiện truyền thông.
Bồ Xuyên thận trọng nói:
"Từ lúc tin tức được đăng tải tới bây giờ chưa tới nửa tiếng, chắc cô Nhiêu vẫn chưa nhìn thấy…"
Sau bàn làm việc, vẻ mặt của người đàn ông thâm trầm khó đoán, trong không khí tràn ngập cảm giác bình yên trước bão tố.
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, một bóng người lẻn vào bên trong, đội mũ đeo khẩu trang, trông như một tên trộm.
Sau khi bước vào, không thấy ai khác nữa, Hoắc Minh Yểu mới tự tin tháo khẩu trang ra.
Hoắc Duật Thâm nhướng mi liếc nhìn cô ấy:
"Cuốn kín mít như vậy thà không tới còn hơn."
Hoắc Minh Yểu đột nhiên nổi giận, vô cùng bất bình nói:
"Anh có tim không đấy? Em là em gái của anh, anh tưởng em muốn bị người ta chụp trộm thế hả? Mấy người kia suốt ngày tung tin đồn là em được bao nuôi, sau lưng có kim chủ."
Hoắc Duật Thâm nghe xong lời này, giọng nói dịu đi không ít.
"Nếu đã không vui thì trở lại trường học hành cho đàng hoàng đi."
Vừa nghe đến việc phải trở lại trường đi học, Hoắc Minh Yểu lập tức ngẩn ra, vội vàng lắc đầu:
"Em không muốn, ở trong giới giải trí chơi vẫn vui hơn."
Lần này Hoắc Minh Yểu tới đây là do có chuyện đàng hoàng muốn nói với anh, vậy nên cô ấy không đùa giỡn nữa, nghiêm túc nói:
"Anh hai, tên khốn Kỳ Đàn kia hình như đã câu kết với nhà họ Triều rồi. Em nghe bạn em bảo có người nhìn thấy anh ta trong buổi triển lãm của Triều Nghiên…."
Nghe vậy, sắc mặt Hoắc Duật Thâm trở lạnh, giọng điệu vẫn không thay đổi.
"Em đừng quan tâm mấy chuyện này."
Kể từ khi cô ấy bắt đầu hiểu chuyện, Hoắc Duật Thâm chưa bao giờ để cô ấy can thiệp vào bất cứ chuyện gì.
Anh giống như một ngọn núi vững chắc đáng tin cậy, mọi tranh giành đấu đá trong nhà họ Hoắc đều được anh chặn lại phía sau, cô ấy không cần phải đối mặt với bất cứ điều gì, chỉ cần tận hưởng mọi thứ như bây giờ.
Muốn đi học thì đi học, không muốn đi học thì vào giới giải trí chơi đùa cho vui, Hoắc Duật Thâm cũng dung túng cô ấy, không để cô ấy bị bố kiểm soát như một con cờ.
Nhưng cô ấy không thể để anh gánh vác tất cả những hận thù và trách nhiệm nặng nề này một mình được.
"Anh hai, anh mới là người thừa kế hợp pháp của nhà họ Hoắc, chúng ta mới là dòng dõi chính thống. Còn Kỳ Đàn là cái thá gì chứ. Dựa vào việc có bố bênh vực anh ta, nên anh ta được quyền chạy tới nhà họ Hoắc chia sẻ miếng bánh sao?"
Vừa nhắc đến chuyện này, Hoắc Minh Yểu không kìm được cơn giận, bực bội nói:
"Còn chuyện của mẹ năm đó nữa, chúng ta nhất định phải báo thù cho mẹ…"
Nhưng vừa dứt lời, cô ấy liền hối hận, cắn chặt môi không nói tiếp.
Sao cô ấy lại có thể nhắc đến chuyện này.
Văn phòng yên lặng một hồi lâu, Hoắc Minh Yểu cẩn thận quan sát vẻ mặt của người đàn ông, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc kỳ lạ nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!