Chương 20: (Vô Đề)

Tỉnh dậy sau một đêm say khướt, Nhiêu Niệm đã nằm trên giường ở nhà mình.

Cô ngồi trên giường, nhìn ánh mặt trời xuyên qua khe hở cửa sổ chiếu vào bên trong làm người ta chói mắt, cảnh tượng tối qua dần hiện về trong ký ức.

Nhiêu Niệm vẫn còn hơi đau đầu, cô có một căn bệnh nhỏ, đó là mất trí nhớ sau khi say.

Nhưng cô vẫn nhớ mang máng là khi mình đang lơ mơ đã gọi điện cho Hoắc Duật Thâm.

Và rồi anh đã đến.

Dường như hai người nói với nhau rất nhiều chuyện, nhưng cô không nhớ cụ thể là gì.

Chỉ nhớ rõ…

Chỉ nhớ rõ cảm giác nóng bỏng khi anh hôn cô, sự tê dại ấy như thể đã đọng trên môi cả một đêm, tiếng trái tim đập vô cùng rõ ràng.

Hơn nữa, hình như cô là người chủ động hôn Hoắc Duật Thâm trước, là cô đã mạo phạm anh trước.

Tiêu rồi tiêu rồi.

Nhiêu Niệm không biết liệu mình còn cơ hội để hối hận hay không?

Hay cô nói với anh là lúc mình uống say có tật xấu là hôn người khác linh tinh để anh không hiểu lầm?

Hình như lại hơi thừa thải?

Ít nhất là anh vẫn chưa nhắn tin hay gọi điện cho cô, giờ cô tắt điện thoại liệu còn kịp không?

Lần này chắc chắn không thể cứu vãn được nữa rồi, Nhiêu Niệm ngồi trên giường âm thầm hối hận, cầm lấy gối đập vào đầu mình. Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng sột soạt và tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến.

Bên ngoài có người?

Nhiêu Niệm kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Toàn Phi đẩy cửa từ bên ngoài bước vào, trên người cô ấy vẫn còn đeo tạp dề, tay còn cầm thìa cơm chưa đặt xuống.

Toàn Phi khẽ chậc hai tiếng, trên mặt lộ ra vẻ trêu chọc:

"Sao, nhìn thấy tớ nên thất vọng à?"

Nhiêu Niệm vò đầu bứt tóc, bất đắc dĩ nói:

"Không phải…sao đột nhiên cậu lại tới đây?"

"Tối qua tớ gọi điện cho cậu, cậu say tới bất tỉnh nhân sự nên chủ tịch Hoắc nghe điện thoại. Vừa hay lúc đó tớ đang rảnh nên qua chăm sóc cậu luôn."

Giọng điệu của Toàn Phi vô cùng nghiêm túc, như thể hôm nay nhất quyết phải điều tra mọi chuyện đến cùng:

"Lần trước tớ còn tưởng cậu đi uống rượu và vì anh Tạ Tiêu, không ngờ lại là vì chủ tịch Hoắc. Vậy là hai người bắt đầu được bao lâu rồi?"

Nhiêu Niệm né tránh ánh mắt của cô ấy, trả lời một cách mơ hồ: Chỉ… mới không lâu.

Toàn Phi nhíu mày, phát hiện ra một vấn đề:

"Vậy chuyện của Tưởng Gia Trạch cũng là do chủ tịch Hoắc gây ra?"

Ừm.

Nhiêu Niệm cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói:

"Anh ấy giúp tớ trả tám mươi triệu, tớ nhận chiếc nhẫn này, cứ coi như là thuận mua vừa bán, tớ cũng không thiệt thòi gì."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!