Giọng nói của người đàn ông vừa dứt, bầu không khí trong xe tựa như ngưng đọng.
Đúng lúc này, có người bước tới gõ cửa kính xe, mang đến một bộ trang phục nữ mới tinh được đặt trong túi giấy theo lệnh của Hoắc Duật Thâm.
Đến bây giờ Nhiêu Niệm mới nhận ra ý của anh là thay bộ đồ ướt đẫm kia đi.
Ban nãy cô nghĩ vớ vẩn gì vậy chứ?
Cô cắn chặt môi, cố gắng giả vờ bình tĩnh, đưa mắt nhìn anh rồi nhanh chóng phát hiện ra một vấn đề mới.
"Tôi thay đồ ở đây luôn sao?"
Ừm.
Cửa sổ xe là kính một chiều, người bên ngoài không thể nhìn thấy được cảnh tượng bên trong. Nhưng anh vẫn đang ở đây đấy!!
Thấy cô cứ chậm rề rề, mãi người đàn ông mới phát hiện ra là cô đang xấu hổ.
Hoắc Duật Thâm không nói gì, lặng lẽ xuống xe, đứng bên đường hút thuốc để cho cô có thời gian thay đồ.
Sau một hồi vật lộn, cuối cùng Nhiêu Niệm cũng thay được chiếc váy ướt sũng kia ra, không còn dáng vẻ lem luốc như vừa rồi nữa.
Anh trở lại chiếc xe hơi bị nước mưa trên người cô làm ướt, trong xe thoang thoảng mùi hương thuốc lá, bình tĩnh thắt lại chiếc cà vạt lộn xộn cô vừa mới nghịch.
Đưa em về nhà nhé?
Nhiêu Niệm nhìn anh đang thắt cà vạt, vô thức thốt lên: Về nhà tôi?
Hành động của Hoắc Duật Thâm đột nhiên dừng lại, anh nở một nụ cười nhàn nhạt nhìn cô, hình như là không hiểu nổi cô đang nghĩ gì trong đầu.
Hay là về nhà tôi?
Lại tự mình đa tình rồi.
Nhiêu Niệm không muốn chịu thua, bèn cắn răng nói tiếp:
"Không phải tôi vừa đồng ý làm tì. nh nhân của anh Hoắc rồi sao?"
Nghe thấy lời nói mang theo sự giận dỗi này, người đàn ông nhướng mày, chăm chú nhìn cô với vẻ mặt thích thú.
Nhiêu Niệm bị ánh mắt của anh làm cho sững sờ, không hiểu rốt cuộc ý của anh là gì.
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc, Hoắc Duật Thâm đột nhiên cảm thấy mình cần phải giải thích rõ ràng với cô.
"Tôi muốn em làm tì. nh nhân của tôi khi nào?"
Lời nói vừa dứt, Nhiêu Niệm sửng sốt, đôi mắt hạnh nhân khẽ chớp, một lần nữa không hiểu ý anh là gì.
Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông tựa như có thể khiến người ta rơi vào vực sâu không đáy, chỉ cần nhìn lâu thêm vài giây, không ai có thể kháng cự được, chỉ có thể thuận theo đó mà đắm chìm.
Anh bất ngờ nhỏ giọng gọi cô: Nhiêu Niệm.
Nghe thấy cái tên quen thuộc của mình, Nhiêu Niệm chưa kịp chuẩn bị tinh thần, trái tim khẽ run lên.
Hình như đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh gọi tên cô.
Từ lúc quen biết đến bây giờ, gần như anh vẫn luôn lịch sự gọi cô là cô Nhiêu.
À không, lần trước lúc cô bị sốt đến hôn mê, lúc anh bế cô đi, hình như anh cũng gọi tên cô như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!