Chương 13: (Vô Đề)

Sáng sớm hôm sau, ánh sáng mơ hồ đọng lại trên núi, sương mù cuồn cuộn, bao phủ toàn bộ trang viên trên sườn núi.

Nhiêu Niệm dậy rất sớm, trời vừa sáng đã bảo Bồ Xuyên đưa cô rời đi.

Nói chính xác là cô chạy trốn trước.

Cô gần như không được ngủ ngon, chỉ cần nhắm mắt lại, trước mắt sẽ xuất hiện cảnh tượng trên ban công.

Lúc đó làm không thấy sao, ban đêm nhớ lại thì thấy xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái khe mà chui xuống, cho nên cô thực sự không thể ở lại đây thêm một chút nào nữa.

Có lẽ là đã nhận được lời dặn của Hoắc Duật Thâm từ trước, trên xe, Bồ Xuyên chủ động nói:

"Bức tượng La Hán cưỡi hưu hồng kia, sau khi quay về cô có thể gửi thỏa thuận đấu giá cho công ty, chủ tịch Hoắc ký xong tôi sẽ cho người gửi về."

Nhiêu Niệm cong môi: Cảm ơn anh.

Bồ Xuyên quay lại đưa một bản giấy tờ cho cô, cung kính nói:

"Còn cả cái này nữa, cũng là chủ tịch Hoắc bảo tôi đưa cho cô."

Nhiêu Niệm sững sờ, nhận lấy giấy tờ kia, là một bản thỏa thuận hủy hôn ước.

Lật tới trang cuối cùng, bên trên đã ký chữ xong.

Ngón tay cầm tờ giấy hơi siết lại, cảm giác khác lạ trong lòng kia càng ngày càng mãnh liệt.

Cô được giải thoát rồi.

Bồ Xuyên đưa Nhiêu Niệm về khách sạn, trước khi cô xuống xe, anh ấy lại đưa một danh thiếp cho cô, giải thích rằng:

"Cô Nhiêu, đây là số điện thoại riêng của chủ tịch Hoắc."

Bên trên không có tên, chỉ có một số điện thoại.

Nhiêu Niệm cầm tấm danh thiếp mỏng có hoa văn kia, trái tim hơi thắt lại.

Cô dùng lại, bỗng nhiên hỏi:

"Chủ tịch Hoắc thường hay đưa danh thiếp cho phụ nữ sao?"

Bồ Xuyên sững sờ, vô thức nhìn gương chiếu hậu, có lẽ là không ngờ cô lại hỏi thẳng như vậy.

Anh ấy lập tức lắc đầu, trả lời thành thật:

"Không, cô là người đầu tiên."

Bồ Xuyên ngừng lại, cảm thấy mình vẫn phải giải thích thêm một câu:

"Bình thường chủ tịch Hoắc chỉ làm việc là nhiều, không phân tâm vì chuyện khác."

Nhiêu Niệm không cảm thấy Bồ Xuyên sẽ lừa cô trong chuyện này.

Dù gì với thân phận của Hoắc Duật Thâm, em là cũng toàn phụ nữ nhét danh thiếp hoặc thẻ phòng cho anh.

Rõ ràng đa số thời gian đều là làm việc, nhưng anh vẫn có thể chiếm thượng phong, nhìn thấy tất cả suy nghĩ của cô.

Ông trời đúng là bất công.

Trong lòng Nhiêu Niệm thoáng xao động, lại không kìm được quay đầu đi, nhìn khung cảnh càng ngày càng xa sau lưng qua cửa sổ xe, sương sớm bao phủ dãy núi, tòa trang viên kia có vẻ im lìm mà sừng sững.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!