Chương 11: (Vô Đề)

Khi tỉnh lại lần nữa, Nhiêu Niệm chậm rãi nâng mí mắt nặng trịch. Cô nhìn lên trần nhà, không phải ở bệnh viện.

Cô dần tỉnh táo lại, bỗng nhớ tới khoảnh khắc ngay trước khi ngất xỉu.

Là Hoắc Duật Thâm.

Dung dịch truyền từng giọt từng giọt vào mạch máu, Nhiêu Niệm chậm rãi rời mắt sang, chỉ thấy một bác sĩ da trắng đang đứng bên mép giường, còn có một người lớn tuổi mặc vest đứng cạnh.

Thấy cô tỉnh lại, bác sĩ lập tức nói cho người làm đứng bên cạnh:

"Please tell Mr. Huo, she is awake." (Hãy báo cho ngài Hoắc, cô ấy tỉnh rồi.)

Người làm đứng bên cạnh gật đầu, đi ra ngoài.

Nhiêu Niệm nhắm mắt lại nghỉ ngơi vài giây rồi lại mở mắt ra, ngắm nhìn cách bày biện trong phòng một lượt. Không phải kiểu trang hoàng cực kỳ khoa trương hay xa hoa lãng phí, thế nhưng chỗ nào cũng lộ ra sự đơn giản nho nhã và cảm giác quý phái, chứ không phải giàu xổi giống hệt người nào đó.

Nơi này là… nhà của Hoắc Duật Thâm?

Sau khi bác sĩ và người làm rời đi, ông cụ hào hoa phong nhã bên cạnh vẫn đứng ở đó. Mái tóc ông ấy đã điểm bạc nhưng trông tinh thần lại rất tốt, ông ấy mặc một bộ vest đặt may vừa người, khuôn mặt bình tĩnh.

Ông ấy lên tiếng dò hỏi:

"Cô Nhiêu, bây giờ cô còn thấy khó chịu chỗ nào nữa không?"

Nhiêu Niệm khẽ lắc đầu, giọng nói vẫn khàn khàn như cũ, lúc cất tiếng còn hơi đau.

"Tôi không sao, cảm ơn ông."

"Tôi là quản gia ở đây, nếu cô có yêu cầu gì thì có thể báo cho tôi qua máy bàn, sẽ có người làm mang lên cho cô."

Ông cụ rất tôn trọng cô, nhưng là sự tôn trọng trong giới hạn chứ không phải thân thiện hay chào mừng.

Nhiêu Niệm nhạy cảm nhận ra ông ấy không hề có thiện ý, nhưng cô cũng không mất lịch sự.

"Cảm ơn… Xin hỏi, tôi nên xưng hô với ông như thế nào?"

Ông lão vẫn giữ vẻ cung kính và lạnh nhạt:

"Tôi tên Tuân Thận, cô có thể gọi tôi là chú Tuân, cậu chủ cũng gọi như vậy."

Nhiêu Niệm ý thức được cậu chủ trong lời ông ấy chính là Hoắc Duật Thâm. Cô cụp mắt xuống, cong môi:

"Tôi tên là Nhiêu Niệm."

Cô gái nở một nụ cười yếu ớt nhưng đuôi mắt lại cong lên. Có lẽ là vì còn trẻ, khuôn mặt thanh tú với nụ cười nhợt nhạt của cô trông thật chân thành, không hề thể hiện thái độ tương tự với sự lạnh lùng xa cách của ông ấy.

Sắc mặt cô vẫn tái nhợt, dù còn bệnh nhưng nhìn thế nào cũng ra một mỹ nhân yếu đuối.

Ban đầu chú Tuân cho rằng cậu chủ nhà mình không phải người chú trọng vẻ bề ngoài, nhưng bây giờ ông ấy không còn dám chắc nữa.

Các cụ có câu, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, ông ấy đơ ra một lát rồi cuối cùng vẫn nói: Cô Nhiêu.

Chào hỏi nhau xong, chú Tuân bèn rời khỏi phòng.

Trong phòng ngủ rộng lớn như vậy, Nhiêu Niệm ngồi một mình trên giường, trong đầu vẫn nghĩ đến những chuyện xảy ra trước khi cô ngất xỉu.

Nhiêu Niệm vẫn loáng thoáng nhớ được trước khi mất đi ý thức, cô muốn bảo Hoắc Duật Thâm buông cô ra. Nhưng Nhiêu Niệm không lo cho mình, cô lo nếu bị người ta chụp phải, đường đường chủ tịch tập đoàn Hoắc thị bế một cô gái có hôn ước trong lòng, không biết sẽ bị phóng viên giải trí bàn tán như thế nào.

Anh còn nói, anh chịu trách nhiệm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!