Khóc một trận đã đời, ta như thể bị rút cạn tinh khí, vậy mà ngã bệnh.
Trên đường về phương Nam, ta giao hết quyền chỉ huy, chỉ chuyên tâm nghe Hạ Duy kể về những điều con đã trải qua ở kinh thành bao năm qua.
Tuy nó cố gắng kể nhẹ nhàng, nhưng ta vẫn cảm nhận được sự hiểm nguy ẩn chứa trong đó.
Hoàng thái tôn không có mẹ che chở, ở trong cung chẳng khác nào cái gai trong mắt người ta, ai ai cũng muốn loại bỏ cho rồi.
Fanpage chính thức:
Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Tuy Hồng Minh ngày ngày mang con theo bên mình, nhưng nam nhân vốn tính tình cẩu thả, nào có chu toàn được mọi việc.
Hạ Duy lại chưa từng được học cách sinh tồn chốn cung đình, mấy lần suýt mất mạng.
Ta sờ lên những vết thương do tên bắn, do bỏng trên người con mà lòng quặn thắt, hối hận vì sao mình không thể đến đón con sớm hơn.
Hồng Minh đứng bên cạnh, cúi đầu im lặng, như đang muốn bày tỏ sự áy náy với ta.
Đêm khuya thanh vắng, ta rốt cuộc cũng hỏi ra được điều canh cánh trong lòng bấy lâu:
"Các ngươi có trách ta không?"
Hồng Minh cười khổ:
"Cả đời ta, kẹp giữa nàng và phụ hoàng thật khó xử biết bao. Trước kia, ta luôn muốn nàng phải nghĩ cho đại cuộc, phải nhẫn nhịn, chịu thiệt thòi. Giờ ta mới hiểu, nàng chính là đại cuộc, ta không còn lựa chọn nào khác."
Hạ Duy cũng nói:
"Nơi nào có mẹ, nơi đó mới là nhà. Con cũng không còn lựa chọn nào khác."
Đúng vậy, cả ba chúng ta, vì tính cách, đều không còn lựa chọn nào khác.
Trên đường về Nam, một nhà ba người chúng ta đi ở cuối đoàn quân, thong thả như một gia đình bình thường đi dạo chơi, chậm rãi ngắm nhìn cảnh đẹp non sông.
Vừa đến Nam Kinh, Chu Niệm Huy đã vội vã triệu ta vào cung.
Giống như năm đó ở đài câu Tử Lăng, hắn lại đẩy một chồng tấu chương sang cho ta.
Nhưng ta không nhận như trước nữa, mà đẩy lại cho hắn:
"Huynh trưởng, gốc rễ quốc gia chưa vững, muội không muốn trở thành Đa Nhĩ Cổn, để họa từ trong nhà mà ra."
Thực tế, từ ngày Hồng Minh trở thành con tin dời về phương Nam, tiểu triều đình nhỏ bé của chúng ta đã chia thành hai phe phái rõ rệt.
Một phe đề cao chính thống, muốn bảo vệ dòng dõi hoàng tộc.
Phe còn lại thì cấp tiến hơn, muốn ủng hộ ta lên ngôi.
Tuy phe cấp tiến nắm trong tay cả binh quyền lẫn tài lực, nhưng ta hiểu rõ, với đại bộ phận dân chúng, tư tưởng trọng nam khinh nữ, đề cao chính thống hoàng tộc đã ăn sâu vào m.á. u thịt từ ngàn đời nay, rất khó có thể thay đổi trong một sớm một chiều.
Chu Niệm Huy xưng đế mới là danh chính ngôn thuận, bất kể hắn có muốn hay không.
Bằng không, chúng ta sẽ phải đánh đổi bằng mấy đời người mới có thể đổi lấy thái bình thịnh trị cho thiên hạ.
Chu Niệm Huy hiểu rõ đạo lý này, nhưng hắn vốn tính tình nhu nhược, bao năm nay đã quen dựa dẫm vào ta, nhất thời khó mà thay đổi được vai trò.
Nhưng ta phải biết chừng mực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!