Đối mặt với sự thẩm vấn của quan huyện, đám thôn dân không còn cái vẻ kiêu ngạo ngông cuồng ngày trước nữa, ai nấy đều sợ hãi rụt rè, nhát như chuột.
Quan huyện dựa theo luật phán đám thôn dân phải giao nộp toàn bộ số vàng cho Đường chủ Chu Tước Đường, nếu không sẽ bị nghiêm trị không tha.
Lúc này, tiểu đồng kia đứng ra chỉ vào mấy kẻ đã lén lút giấu vàng.
Mấy kẻ kia không tình không nguyện giao nộp vàng ra, rồi bắt đầu chỉ điểm những người khác đã giấu vàng.
Cuối cùng, dây mơ rễ má, tất cả những kẻ đã giấu vàng đều bị vạch trần.
Ngay lúc mọi người đều nghĩ rằng của cải đã được trả về cho chủ nhân, thì Đường chủ Chu Tước Đường bỗng nhiên biến sắc mặt, nói:
"Chỉ có mấy cục vàng là của hắn, còn lại đều là đồng mạ vàng."
Thang Sư gia nghe vậy, vội vàng tiến lên kiểm tra, quả nhiên là vậy.
Lão lại tiếp tục cáo buộc đám thôn dân kia tham lam, thấy tiền sáng mắt, chiếm đoạt tài sản của người khác không nói, lại còn dám lừa gạt quan huyện.
Lúc này đây, đám thôn dân hai mặt nhìn nhau, đúng là
"người câm ăn hoàng liên, có khổ nói không nên lời".
Cuối cùng, dưới sự điều đình của quan huyện, đám thôn dân và Chu Tước Đường đã đạt được thỏa thuận lấy công để bù nợ.
Nói cách khác, từ giờ trở đi, tất cả những việc như trồng dược liệu, chăm sóc, thu hoạch, bào chế dược liệu của Chu Tước Đường, đám thôn dân kia đều phải đến làm việc không công để trả nợ.
Kỳ thực, mấu chốt của kế hoạch này nằm ở chỗ trong đám trẻ bị Thanh Mộc Đường bắt cóc kia, có một đứa trẻ là con của một chủ tiệm vàng bạc.
Ta đã cố ý dặn dò bọn họ, khi tống tiền thì hãy đòi đồng mạ vàng.
Chủ tiệm vàng bạc kia có lẽ cũng chưa từng gặp thổ phỉ nào dễ nói chuyện đến vậy, thế mà lại đi thu cả đồng mạ vàng.
Cho nên ông ta đã đem hết gia truyền thủ nghệ ra, làm ra những cục đồng mạ vàng giống y như thật.
Ba tháng sau, Đường chủ Chu Tước Đường dẫn ta đi xem ruộng thuốc mới khai hoang của hắn, cùng với đám thôn dân đang lao động không công trên ruộng.
Ta dặn dò hắn:
"Tuy rằng là lao động không công, nhưng cũng không nên ép buộc bọn họ quá, ba bữa cơm vẫn phải đảm bảo cho người ta."
Ngoài ra, ta chỉ vào những cây dâu dưới núi, nói:
"Lần này bọn họ coi như cũng đã được dạy cho một bài học rồi. Đường chủ không bằng tổ chức cho đám thôn dân này nuôi tằm, buôn bán tơ lụa của Bạch Hổ Đường cũng đang thiếu nguyên liệu."
Một tháng trước, ta đã cho người của Thanh Mộc Đường đến phủ Tùng Giang bắt cóc một đám thợ thủ công về chế tạo máy dệt mới.
Hiệu suất của máy dệt mới vượt xa trước kia, năng suất sản xuất và tỉ lệ hàng tốt tăng lên rất nhiều.
Sản phẩm tơ lụa của Bạch Hổ Đường không chỉ sản lượng cao, giá cả còn thấp.
Đường chủ Bạch Hổ Đường hiện tại đau đầu nhất chính là thiếu tơ tằm.
Kỳ thực, đám thợ thủ công này vốn là do gia thần của Hồng Minh phát hiện ra.
Lúc báo cáo lên cho hắn, hắn đang bận xuất binh Nam Cương, tin tức lớn nhỏ đều do ta xử lý.
Quân chủ thời xưa coi trọng danh sĩ và lương tướng, những người thợ thủ công như thế này thường không được coi trọng, quan phủ địa phương cũng chẳng thèm để ý đến đám người này.
Gia thần của Hồng Minh cũng chỉ đặt tin tức này ở một góc khuất trong tập văn thư rồi báo cáo lên cho ta, nhưng ta lại ngửi thấy mùi
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!