Chương 9: Xanh Thẳm

Buổi tối trở về chỗ ở, Hạ Du lên mạng tìm xem một vài video lướt sóng. Thật ra mấy tối rảnh rỗi cô đều xem, càng xem lại càng thấy mình muốn tiếp tục học. Tất nhiên, lần này động lực của cô không còn xuất phát từ người khác, không phải vì muốn học thứ người ta thích mà là vì chính bản thân cô cảm thấy thú vị.

Nói đi thì cũng phải nói lại, giá mà Hứa Bạch Nghiên không đắt đến thế. Anh là người đã dạy cô lướt sóng đuôi thuyền, cô cũng đã quen với cách dạy của anh, nếu anh có thể tiếp tục dạy thì còn gì tốt hơn.

Haizz.

Tại cô không có nhiều tiền.

Ngày hôm sau, Hạ Du làm việc ca sáng, còn buổi chiều kk sắp xếp cho cô nghỉ. Sau bữa trưa, cô đi dạo quanh khu phố ẩm thực nổi tiếng ở Hải Thành. Bên cạnh khu ẩm thực, cô còn nhìn thấy một khu chợ trái cây rất lớn.

Cô không chắc đây có phải khu chợ trái cây mà Tống Dư An đã nói hay không, cô cứ đi dạo loanh quanh. Sau khi ăn thử vài loại trái cây, cô mua một ít rồi bắt taxi trở về tiệm Summer. Cô chia trái cây cho mọi người trong tiệm, còn mình thì ôm một quả dừa ngồi ở ngoài, thảnh thơi ngắm nhìn biển cả ở phía xa.

"Hạ Du, sao giờ này lại ở đây thế?" Một huấn luyện viên của tiệm đi ngang qua hỏi. Họ thường xuyên đến tiệm nước giải khát uống nên ai cũng quen mặt.

Hạ Du cười với anh ta: "Buổi chiều tôi được nghỉ."

Vừa dứt lời, cô thấy Hứa Bạch Nghiên đi ngang qua. Hôm nay Hứa Bạch Nghiên mặc đồ lướt sóng màu đen chuyên nghiệp, đeo kính râm, tay phải còn vác một chiếc ván lướt sóng. Chiếc ván của anh có màu trắng, viền và một đường kẻ ở giữa có màu vàng chanh sáng chói. So với bộ đồ đen của anh, màu sắc của chiếc ván lướt sóng vô cùng bắt mắt.

Anh định đi lướt sóng à? Hạ Du giơ tay lên chào: "Huấn luyện viên, chào anh."

Hứa Bạch Nghiên khẽ gật đầu. Vì anh đeo kính râm nên Hạ Du không biết anh có nhìn mình hay không, cô chỉ cảm thấy anh có chút lạnh lùng. Anh nhanh chóng cùng người huấn luyện viên kia đi về phía biển.

Hạ Du uống hai ngụm nước dừa có chút ngơ ngác. Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, dù sao tính cách của Hứa Bạch Nghiên vẫn luôn như vậy, không nhiệt tình là chuyện bình thường.

Thế nhưng nhìn bóng lưng họ càng lúc càng xa, cô chợt nhớ ra rằng tuy đã được anh dạy lướt sóng nhưng cô lại chưa bao giờ thấy anh lướt sóng. Không biết anh có thật sự rất giỏi không nữa.

Rảnh rỗi sinh nông nổi lại thêm chút tò mò, Hạ Du không nhịn được đứng dậy đi về phía biển. Trên bãi cát có một hàng ghế dài có thu phí. Sau khi tìm thấy Hứa Bạch Nghiên, Hạ Du ngồi vào chiếc ghế gần anh nhất, nhìn anh cầm ván lướt sóng đi xuống biển.

Lướt sóng trên biển khác với lướt sóng đuôi thuyền. Lướt sóng đuôi thuyền là tạo sóng bằng thuyền trên vùng biển lặng, còn lướt sóng trên biển là dựa vào sóng tự nhiên, kích cỡ và hình dáng con sóng không cố định mà còn bị ảnh hưởng bởi gió, thủy triều và các yếu tố khác.

Hôm nay sóng khá lớn nên hầu hết người mới học đều ở gần bãi cát để tập luyện, còn những người chơi giỏi sẽ tiến ra xa hơn để lướt sóng một cách tự do.

Dưới cái nắng gay gắt, gió biển mang theo hương vị tự do thổi đến. Hạ Du thấy một con sóng trắng mới dâng lên từ phía xa. Hứa Bạch Nghiên đang nằm sấp trên chiếc ván màu vàng chanh, hai tay chèo về phía trước. Khi sóng biển cuộn lên và ập tới gần, anh đột nhiên bật dậy, nhanh chóng lướt vào giữa vách sóng!

Nhanh quá... Hạ Du vô thức đặt quả dừa xuống.

Con sóng này rất cao, so với lướt sóng đuôi thuyền thì như "đại gia" so với "nghèo hèn". Thế nhưng, Hứa Bạch Nghiên lại lướt đi nhẹ nhàng như đi trên đất bằng, chiếc ván dưới chân hoàn toàn nghe theo sự chỉ đạo của anh, lướt đi vô cùng linh hoạt. Động tác của anh mạnh mẽ và dứt khoát, mỗi lần nhảy lên đều rất chuẩn xác, mỗi lần rẽ hướng đều bám sát con sóng.

Lúc thì anh lao xuống, lúc thì xoay tròn. Nếu không phải có chiếc ván màu vàng chanh nổi bật kia thì anh có thể dễ dàng hòa mình vào màu xanh của biển cả.

Hạ Du có chút ngẩn ngơ. Gần đây cô đã xem rất nhiều video lướt sóng của các cao thủ, nhưng cô vẫn cảm thấy dáng vẻ của Hứa Bạch Nghiên lúc này có sức hút và vẻ đẹp hơn hẳn. Anh như một người mạo hiểm đầy táo bạo, cũng giống như một nghệ sĩ trên đỉnh con sóng… dường như cả đại dương đã bị anh chinh phục.

Giỏi thật.

Hạ Du xem mà lòng phấn khởi, say mê ngắm nhìn hơn một tiếng đồng hồ. Cho đến khi Hứa Bạch Nghiên cầm ván đi lên bãi cát, cô mới giật mình nhận ra thời gian đã trôi qua.

"Huấn luyện viên! Anh xong rồi ạ."

Vị trí của cô rất gần Hứa Bạch Nghiên, nên khi anh đi lên, anh đương nhiên cũng nhìn thấy cô.

"Sao cô lại ở đây?"

Hạ Du đã xem quá lâu nên cảm xúc có chút kích động, cô vội đi tới: "Tôi vừa ngồi ở đó xem anh lướt sóng, còn quay video nữa, anh có cần không?"

Hứa Bạch Nghiên nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì nắng của cô: "…Không cần đâu." Anh dừng lại một chút rồi hỏi thêm: "Xem tôi lướt sóng làm gì?"

"Vì chưa từng thấy… Sau khi xem thì tôi thấy anh thật sự rất giỏi."

Hứa Bạch Nghiên khẽ nhướn mày, đột nhiên nói: "Sao, bằng Hà Gia Sâm không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!