Chương 7: Bạn Tốt

Lần thứ hai cùng Hứa Bạch Nghiên lên thuyền lướt sóng, tâm trạng Hạ Du có chút phức tạp. Trước hết, cô thấy may mắn vì lần này hoàn toàn miễn phí, nhưng rồi sau đó, cô vẫn thấy hoảng sợ. Nỗi thất bại lần đầu khiến cô sợ hãi, cũng giúp cô nhận thức rõ rằng lướt sóng không phải là chuyện đơn giản. Lỡ lần này vẫn không được thì sao? Chắc huấn luyện viên sẽ tức chết mất… Hạ Du không dám tưởng tượng nếu thật sự như vậy thì sắc mặt anh sẽ đen đến cỡ nào.

Khi thuyền đã đến vị trí định sẵn, vị huấn luyện viên có khả năng "mặt đen" này hỏi: "Mấy động tác cơ bản tôi đã dạy cô trước đây còn nhớ chứ?"

Hạ Du khẽ nuốt nước bọt rồi gật đầu: "Tôi nhớ hết ạ."

"Được, bây giờ cô có thể xuống nước rồi."

"Ôi…" Hạ Du bước vài bước rồi lại dừng lại: "Huấn luyện viên."

Hứa Bạch Nghiên cụp mắt xuống: "Sao thế?"

"Lát nữa nếu tôi không đứng dậy được, anh… có thể đừng giận không?"

Hứa Bạch Nghiên: "…"

"Chủ yếu là tôi sợ anh giận thì tôi sẽ càng lo lắng hơn."

Hứa Bạch Nghiên nheo mắt: "Trông tôi giống người dễ nổi giận vậy sao?"

Không chắc. Lần trước tuy anh không tỏ vẻ tức giận, nhưng trải nghiệm của cô không tốt cho lắm. Hạ Du lắp bắp nói: "Ý tôi là… tôi hy vọng anh đừng giận."

Hứa Bạch Nghiên hừ một tiếng cười: "Vậy thì cố gắng hết sức đi. Được rồi, xuống đi."

"…Vâng."

Hôm nay Hạ Du vẫn mặc bộ đồ lướt sóng màu đen bó sát người đã mua trước đó. Xuống nước xong, cô làm theo trí nhớ để thực hiện động tác khởi động: duỗi thẳng hai tay, nắm chặt ván, chân trước đặt giữa ván, chân sau đặt gần đuôi ván, móc cổ chân…

Hứa Bạch Nghiên ngồi ở đuôi thuyền, ánh mắt bình tĩnh nhưng nghiêm túc như một vị thẩm phán vô tình: "Lát nữa phải nghe kỹ lời tôi nói, thuyền chạy cũng phải chú ý giọng của tôi, đừng căng thẳng mà mất tập trung, làm được không?"

Hạ Du cảm thấy lúc này anh đang đặt cược vào sự nghiệp giảng dạy của mình nên nghiêm túc gật đầu. Nhưng Hứa Bạch Nghiên vẫn không yên tâm, anh lặp lại tất cả các chi tiết cho cô một lần nữa rồi mới để Phương Nguyên lái thuyền.

Sóng bắt đầu dâng lên theo chuyển động của con thuyền, Hạ Du lại cảm nhận được lực cản dưới chân.

"…Siết chặt cơ bụng, tay ấn xuống… trọng tâm dồn vào chân trước… giữ nguyên tư thế ngồi xổm, đừng đứng lên, đúng rồi…"

Lần này cô rất nghiêm túc lắng nghe Hứa Bạch Nghiên nói và làm theo hướng dẫn của anh. Nhưng có lẽ vì vừa xuống nước nên chưa thích nghi được, lướt được một đoạn thì cô lại ngã xuống nước.

Cô không dám nhìn Hứa Bạch Nghiên. Khi thuyền quay lại, cô tự giác trở về trước ván, làm tốt động tác chuẩn bị cho lần tiếp theo.

"Sóng phải, đi."

Sóng lại ập tới… Lần thứ hai, lần thứ ba… Mỗi lần cô vừa đứng lên được một chút, cô lại ngã nhào xuống nước. Lần thứ ba ngoi lên từ mặt nước ướt sũng, Hạ Du lại cảm thấy sự thất vọng của lần trước. Hơn nữa còn có chút hoảng sợ.

Cô khẽ mím môi, ngước mắt nhìn chiếc thuyền lướt sóng đuôi thuyền đang từ xa tiến lại gần và người đàn ông mặc đồ đen ở đuôi thuyền. Cô cảm thấy lúc này thà mình chìm xuống biển còn hơn. Nhưng chiếc áo phao không cho phép cô làm như vậy. Cô chỉ có thể nhìn Hứa Bạch Nghiên ngày càng đến gần mình, cuối cùng dừng lại ngay trước mặt cô.

Hạ Du có chút sợ, sợ anh sẽ nói những lời khó nghe. Nhưng cũng chẳng thể ngăn được gì nên cô đành im lặng. Hứa Bạch Nghiên đứng ở đuôi thuyền trầm tư một lúc lâu, trong đầu đang phân tích lại lý do tại sao cô lại ngã xuống nước. Có lẽ là do cô kéo dây quá mạnh, khiến toàn bộ cơ thể mất thăng bằng? Đúng rồi, là như vậy. Nếu không phải cô chúi người về phía trước thì lần này chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

Có vẻ như cô lại xem lời anh nói là gió thoảng mây bay rồi.

Hứa Bạch Nghiên nhíu mày, không nhịn được muốn mắng cô vì chuyện lại ngã xuống nước. Thế nhưng, anh cúi đầu xuống thì thấy người dưới nước ướt sũng từ đầu đến chân. Tóc, lông mi... đến cả mắt cũng long lanh nước.

Mắt cô dính nước sao?

Không phải, đó là ánh nước tự nhiên, trông thật tội nghiệp. Anh còn chưa nói gì mà cô đã sắp khóc rồi à? Nhận ra điều này, sắc mặt Hứa Bạch Nghiên khẽ thay đổi.

Anh hoàn toàn không có kinh nghiệm dỗ người, nhưng Phương Nguyên trước đó đã nói gì nhỉ… học viên cần được động viên, an ủi và tạo động lực. Dù sao đây cũng là học viên đầu tiên của anh, với tư cách là giáo viên, anh nên làm vậy. Nhưng phải nói gì đây?

Hứa Bạch Nghiên cảm thấy rất khó xử, nên khi ngồi xổm xuống thì anh tỏ ra ngập ngừng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!