Hồi còn bé, Hạ Du không hiểu tại sao mình phải sống xa bố mẹ. Chị gái có thể ở bên bố mẹ, em trai có thể ở bên bố mẹ, nhưng tại sao chỉ có mình cô bị bỏ lại ở quê. Lớn thêm một chút, cô dần cảm thấy có lẽ là do mình không đủ hoạt bát, đáng yêu, nên không được lòng bố mẹ.
Cô cứ mãi tự trách bản thân. Cứ tự trách mãi, rồi cô bắt đầu cảm thấy một người nhạt nhẽo như cô chắc chắn sẽ không bao giờ có được tình yêu chân thật của ai cả.
Cô không ngờ cuộc đời mình lại gặp được một người tên là Hứa Bạch Nghiên.
Cô càng không ngờ người này lại mang đến cho cô rất nhiều trải nghiệm và sự quan tâm chưa từng có khiến cô không kìm được mà chìm đắm, mê luyến, mà cũng bắt đầu sợ hãi…
Cô rất thích người này, mà cũng cảm nhận được người này rất thích mình. Thế nhưng cô chưa bao giờ thực sự tin rằng họ sẽ ở bên nhau mãi mãi. Vì cô cảm thấy có quá nhiều yếu tố sẽ trở thành rào cản giữa họ: hoàn cảnh gia đình, ý muốn của bố mẹ, kinh nghiệm trưởng thành…
Họ quá khác biệt.
Cô luôn thiếu cảm giác an toàn về điều này, nên cô luôn giả vờ thờ ơ. Miệng cứ nói rằng chúng ta sống tốt cho hiện tại là được, không cần bàn về tương lai.
Thế nhưng anh dường như đã hiểu được suy nghĩ của cô. Vì vậy, anh đặc biệt chọn ngày hôm nay để công khai nói ra những lời này. Anh đang nói với cô rằng họ không cần phải lẩn tránh, mà còn đang cam đoan rằng tương lai của anh nhất định sẽ có cô.
Hạ Du không biết phải diễn tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào, cô chỉ cảm thấy tất cả âm thanh xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại tiếng tim đập rộn ràng trong lồng ngực. Cảm giác như cuối cùng cũng có người kiên định kéo cô lại sau bao lần cô lùi bước, hoàn toàn khóa chặt con người hay nghi ngờ, lo lắng và tự ti trước kia của cô.
Mắt cô nóng ran, Hạ Du nhìn người đàn ông trước mặt, cuối cùng nghẹn ngào gật đầu.
Cô hoàn toàn mặc kệ hết, cũng liều lĩnh chấp nhận. Cô chỉ cảm thấy dưới ánh nắng chói chang này, cô rất sẵn lòng ở bên anh thật lâu, thật lâu...
Giải Đấu Thử thách đã khép lại, người giành ngôi vô địch và á quân đã lộ diện.
Khán giả trên khán đài không ngừng chụp ảnh. Mãi đến khi Hứa Bạch Nghiên rời đi trước vì sự an toàn của Hạ Du, những khán giả đã no nê cẩu lương mới miễn cưỡng cất điện thoại. Lương Tiêu cũng theo lời Hứa Bạch Nghiên dặn dò, đẩy Hạ Du đến khu vực nghỉ ngơi của vận động viên trước.
"Ôi trời… Vẫn đang livestream đấy, họ liều lĩnh quá!" Phương Tri Hiền há hốc miệng kinh ngạc.
Trên mặt Từ Giai Nhân lại không có chút biểu cảm nào. Cô chỉ cảm thấy cách làm của Hứa Bạch Nghiên hôm nay rất hợp với phong cách của anh: đủ điên rồ.
Cô mỉm cười, vừa định quay đầu đi thì điện thoại đột nhiên reo. Cô lấy ra xem, đó là cuộc gọi của mẹ Hứa Bạch Nghiên, bà Lục Huệ Kiều.
Phương Tri Hiền cũng nhìn thấy, vẻ mặt đầy tò mò: "Sao cô ấy lại gọi cho chị?"
Từ Giai Nhân nhún vai: "Mục đích màn phô trương của Hứa Bạch Nghiên đã đạt được rồi."
"À?"
Từ Giai Nhân không nói nhiều, trực tiếp bắt máy: "Alo, dì Lục."
Đối phương trầm giọng: "Giai Nhân, A Nghiên có ở gần đó không? Dì gọi điện thoại cho nó không được."
"Cậu ấy đang phỏng vấn, có lẽ không nghe thấy ạ."
Bên kia im lặng một chút: "Cháu giúp dì nói với nó, bảo nó gọi lại cho dì."
"Vâng, thưa dì."
Cúp điện thoại xong, Từ Giai Nhân đi thẳng đến khu vực phỏng vấn. Cô chờ Hứa Bạch Nghiên phỏng vấn xong mới bước tới.
"Mẹ cậu bảo cậu gọi lại cho dì ấy."
Hứa Bạch Nghiên liếc cô một cái, không nói nhiều, bảo nhân viên bên cạnh đưa điện thoại liền gọi đi ngay.
"Có chút việc, nói ngắn gọn thôi." Vừa kết nối, Hứa Bạch Nghiên đã mở lời.
Người bên kia lạnh lùng nói: "A Nghiên, con biết mẹ gọi đến để nói gì phải không? Mẹ đã nói với con rồi, muốn yêu đương thì yêu đương kín đáo thôi. Rất nhiều người trong nước đang quan tâm con, mà còn Giai Nhân cũng ở hiện trường, con đang làm cái gì vậy?"
Hứa Bạch Nghiên liếc nhìn người bên cạnh, không hề né tránh mà nói: "Từ Giai Nhân ở đây thì có sao? Sao tôi không thể hôn bạn gái tôi được? Cô ấy có phải là gì của tôi đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!