Hạ Du dưỡng bệnh ở bệnh viện được hai ngày. Hai ngày này cơ bản là ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, nằm đến phát chán.
Hứa Bạch Nghiên cũng túc trực bên cạnh cô suốt hai ngày, mãi đến ngày thứ ba cô không nhịn được nữa liền nhắc lại lần nữa, yêu cầu anh đi tập luyện.
"Anh biết chừng mực, em không cần lo lắng." Hứa Bạch Nghiên đang ngồi bên cạnh gọt táo cho cô.
Hạ Du hơi bồn chồn nói: "Em không biết chừng mực, em không biết! Anh phải đi tập luyện, em không cần anh ở đây bầu bạn."
Hứa Bạch Nghiên nhíu mày, đặt dao gọt trái cây xuống: "Em đang bị thương thế này, vẫn cần người chăm sóc."
"Có nhiều người chăm sóc em lắm. Hai ngày nay bạn bè anh ngày nào cũng đến thăm em, mà còn có hộ lý ở đây nữa, anh lo lắng gì chứ?"
Hứa Bạch Nghiên biết trong bệnh viện sẽ không có chuyện gì, mà cũng có người chăm sóc cô, thế nhưng anh vẫn lo lắng, vẫn còn hoảng sợ trong lòng.
Đêm cô bị thương, anh đã hối hận đến chết đi được. Hối hận tại sao anh lại đưa cô đến đảo Hạ Vĩ, hối hận tại sao tối hôm đó anh không đến đón cô sớm hơn… mà còn hối hận tại sao anh lại trách cô không đủ yêu, tại sao lại chiến tranh lạnh.
Vô số điều, đầu anh ngập tràn sự hối hận.
Hạ Du cũng nhận ra sự giằng xé của anh, bèn kéo tay anh nói: "Đây là tai nạn, không ai muốn xảy ra cả, không phải là vấn đề của anh."
Hứa Bạch Nghiên: "…"
"Em sẽ ổn thôi khi ở bệnh viện, anh đi tập luyện đi, không cần lo cho em." Hạ Du dừng lại một chút, nói tiếp: "Em muốn thấy anh giành chiến thắng. Nếu vì em mà anh lơ là tập luyện dẫn đến thất bại thì em sẽ vô cùng, vô cùng buồn đấy."
"Các yếu tố trên sân đấu luôn bất định, nên dù có thất bại cũng không phải lỗi của em—"
"Em không quan tâm…" Hạ Du nói: "Nên nếu anh không đi tập luyện thì chỉ cần thua, em sẽ nghĩ đó là lỗi của em. Đến lúc đó em thật sự sẽ không thèm để ý đến anh nữa."
Hứa Bạch Nghiên lắc đầu bất lực: "Được rồi, em yên tâm, anh sẽ đi tập luyện, anh sẽ rất nghiêm túc với cuộc thi lần này."
"Thế thì còn tạm được…"
Buổi chiều, Hứa Bạch Nghiên đi đến chỗ tập luyện.
Hạ Du cuối cùng cũng an tâm ngủ một giấc ngon lành. Khi cô tỉnh dậy, cô hộ lý chăm sóc cô nói có người đến thăm. Hạ Du cho người vào liền thấy Zach.
Hạ Du hơi bất ngờ: "Hứa Bạch Nghiên về nhanh thế sao?"
Zach đáp: "Không, hôm nay tôi có chút việc nên không đi cùng cậu ấy."
Hạ Du gật đầu, thấy ông có vẻ muốn nói lại thôi, bèn hỏi thẳng: "Có chuyện gì xảy ra sao?"
"Chuyện này… liên quan đến Daniel. Mẹ cậu ấy nhờ tôi hỏi cô liệu có thể ký một bản đơn bãi nại được không." Sau khi nói xong, như sợ cô không đồng ý, ông lập tức giải thích: "Cô yên tâm, bản đơn này sẽ không giúp cậu ấy được miễn tất cả các hình phạt. Chỉ là… hoàn cảnh gia đình họ hơi khó khăn. Hiện tại người kiếm tiền duy nhất là mẹ cậu ấy nên khoản tiền phạt kia đối với họ quá nặng. Mà còn đơn bãi nại cũng giúp giảm thời gian giam giữ.
Dĩ nhiên, chỉ giảm một phần nhỏ tùy theo tình tiết thôi."
Hạ Du: "Hứa Bạch Nghiên có biết chuyện này không?"
"Cậu ấy không biết. Hôm nay tôi cố tình tránh cậu ấy để đến tìm cô. Sau khi cô bị thương, cậu ấy đã đến sở cảnh sát và đánh Daniel một trận."
Hạ Du mở to mắt: "Đánh người ở đó sao? Chuyện này không ổn đâu…"
"Chuyện này cô yên tâm, ở đảo Hạ Vĩ có thể giải quyết được." Zach cười gượng gạo một tiếng rồi nói tiếp: "Bây giờ tôi chỉ muốn nói về chuyện đơn bãi nại. Tất nhiên, nếu cô từ chối cũng không sao…"
Hạ Du không gật cũng không lắc, chỉ đột nhiên nói: "Felix luôn cảm thấy có lỗi với họ."
Tuy cô biết Hứa Bạch Nghiên không nên cảm thấy day dứt, nhưng bản thân anh vẫn luôn day dứt về chuyện của anh trai cậu ta. Giờ em trai cậu ta lại như vậy, chắc chắn trong lòng anh cũng rất đau khổ.
"Đúng vậy… đây cũng là lý do tôi đến đây." Zach nói: "Tôi đã kể hết mọi chuyện trước đây cho Daniel nghe rồi. Bấy lâu nay, Felix đã giúp đỡ gia đình cậu ấy rất nhiều. Daniel đã nhận lỗi, mà còn rất hối hận vì đã làm cô bị thương. Vậy nên, nếu cô—"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!