Chương 60: Bị Thương

"Dừng tay!" Hạ Du gằn giọng.

Lúc này, cô đã hiểu rõ tình hình, bèn tức giận trừng mắt nhìn Triệu Thụy Kỳ phía trước: "Cái chết của anh trai cậu, Hứa Bạch Nghiên cũng đau buồn như cậu! Nhưng chuyện đó không phải do anh ấy gây ra, tại sao cậu lại tước đoạt quyền được thi đấu của anh ấy!"

Triệu Thụy Kỳ đột ngột quay đầu lại nhìn: "Sao lại không phải do hắn gây ra? Thời tiết hôm đó trên biển thế nào mà hắn không biết sao! Tại sao lại rủ anh trai tao đi lướt sóng? Mà tại sao lại không kịp thời cứu người về!"

"Cái gì mà rủ anh cậu đi? Anh cậu cũng là người trưởng thành, nếu anh ấy không muốn thì ai ép được?! Hơn nữa anh trai cậu cũng là cao thủ lướt sóng, anh ấy cũng có thể phân biệt thời tiết lúc đó chứ, đúng không?! Đây là lựa chọn của hai người!"

Hứa Bạch Nghiên: "Hạ Du—"

"Anh đừng gọi em! Để em nói hết!" Hạ Du không biết lấy đâu ra dũng khí, lớn tiếng nói: "Tình hình ngoài biển phức tạp thế nào chắc chắn mọi người đều rõ. Việc không cứu được người về tuyệt đối không phải điều Hứa Bạch Nghiên muốn thấy. Cậu có hiểu tai nạn là gì không?!"

"Mày là bạn gái hắn nên mày đương nhiên nói giúp hắn rồi!" Triệu Thụy Kỳ thô bạo nhấc Hạ Du dậy khỏi mặt đất, nghiến răng nói: "Anh trai tao quan hệ tốt với hắn như vậy, hắn nói gì anh ấy cũng nghe. Hứa Bạch Nghiên không về thì anh ấy đương nhiên luyện tập cùng. Chính sự tự phụ, tự đại của Hứa Bạch Nghiên đã hại chết anh ấy!"

"Tiểu Thất, thả cô ấy ra!" Hứa Bạch Nghiên định đứng dậy, nhưng bị đồng bọn của Triệu Thụy Kỳ ấn xuống. Anh bị trói ngược tay nên rất khó giãy giụa.

Hạ Du nghiêng đầu nhìn Hứa Bạch Nghiên. Sắc mặt anh rất tệ, trong mắt đầy vẻ lo lắng cho cô, mà còn là sự tự trách về chuyện đã qua.

Nhưng cô không muốn anh cứ mãi day dứt chuyện quá khứ. Rõ ràng không phải do anh hại người mà!

Hạ Du gần như tức chết, nỗi sợ hãi và hoảng loạn trước đó đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là sự tức giận.

"Cậu cũng biết anh trai cậu quan hệ tốt với anh ấy mà, thế cậu nói xem anh trai cậu có muốn thấy cậu đối xử với anh ấy như vậy không! Tôi tin rằng nếu linh hồn anh cậu còn trên trời thì anh ấy cũng sẽ muốn Hứa Bạch Nghiên tiếp tục lướt sóng, tiếp tục thi đấu, để giúp anh ấy hoàn thành những giấc mơ dang dở!"

Ánh mắt Triệu Thụy Kỳ run lên, có chút thất thần.

Đã từng có lúc anh trai hắn thường xuyên kể về Hứa Bạch Nghiên. Anh ấy luôn nói anh giỏi giang thế nào, thiên tài ra sao. Hắn cũng từng thắc mắc hỏi anh trai, có một người tài giỏi như vậy bên cạnh anh không lo lắng sao, vì trên sân đấu đó là một đối thủ mạnh mẽ.

Lúc đó anh trai hắn đã nói gì nhỉ…

Anh ấy nói Hứa Bạch Nghiên là bạn tốt nhất, mà cũng là đối thủ đáng kính nhất của anh. Nếu một ngày nào đó anh không thể tiếp tục tiến lên, anh chân thành hy vọng người đó có thể giành được chiến thắng cuối cùng.

Anh trai hắn là thật lòng hy vọng Hứa Bạch Nghiên tốt.

Thế nhưng, thế nhưng… hắn chỉ muốn anh trai hắn được sống tốt thôi.

Triệu Thụy Kỳ hoàn hồn, mắt đỏ hoe nói: "Giấc mơ của anh trai thì không cần người khác thực hiện, không cần... Nên dù sao cũng là lỗi của Hứa Bạch Nghiên. Nếu không phải vì anh ta, anh trai tao vẫn còn ở bên cạnh tao, mà vẫn có thể dắt tao đi lướt sóng… Hứa Bạch Nghiên!"

Hắn chỉ tay vào anh, nước mắt nhòa đi: "Tại sao người chết lại không phải là mày, tại sao không phải là mày!"

Hắn đã trở nên điên cuồng, giơ cao cây gậy trong tay.

Hạ Du nhìn thấy ánh mắt của Hứa Bạch Nghiên. Khoảnh khắc đó, anh hoàn toàn không có ý định né tránh, thậm chí khi anh nhắm mắt lại, trên mặt anh còn thoáng qua một chút thư thái.

Không… anh ấy điên rồi sao.

Anh ấy thật sự muốn từ bỏ sao?

Cô không cho phép anh dễ dàng từ bỏ!

Hạ Du không biết sức mạnh bùng nổ này từ đâu đến, cô đột nhiên giãy giụa đứng dậy, liền lao vào người anh trước khi cây gậy giáng xuống!

"Á—"

"Hạ Du!"

Cơn đau buốt nhói lan nhanh từ một điểm trên chân cô. Hạ Du gần như ngất đi vì đau.

Cộp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!