"Thôi được rồi, đừng dọa cô bé nữa được không." Trình Lập nói. "Dù em ấy nói gì đi nữa thì tôi vẫn cứ trừ lương của cậu đấy."
Hứa Bạch Nghiên đang có tâm trạng rất tốt, không chấp nhặt với Trình Lập. Anh chỉ ngước lên thấy người ngồi đối diện nghe xong lời đó thì ánh mắt hoảng hốt hơn rõ rệt, thấy rất thú vị: "Tôi thấy ông mới là người dọa người, làm tăng thêm gánh nặng tâm lý cho người ta."
Trình Lập lườm anh một cái rồi cười hềnh hệch nhìn Hạ Du: "Anh nói cậu ta thôi, cho cậu ta chút áp lực để trưởng thành. Không liên quan đến em đâu."
Hạ Du uống một ngụm nước, ngại ngùng "ừm" một tiếng.
"À, Hạ Du, đây là lần đầu em đến Hải Thành à? Anh nghe kk nói em muốn đến tiệm bọn anh làm thêm à." Trình Lập hỏi.
"Vâng, lần đầu em đến ạ." Hạ Du ngồi thẳng dậy, có chút căng thẳng như đang phỏng vấn. "Ông chủ, ngày mai em sẽ đến thử việc."
"Hahaha, được được, em đừng căng thẳng. Chị thấy em chắc chắn làm được mà. Vậy em chỉ làm một kỳ nghỉ hè thôi đúng không?"
Hạ Du gật đầu: "Em là sinh viên đại học nên chỉ làm được vào kỳ nghỉ hè thôi. Có được không ạ?"
Kk tiếp lời: "Được chứ. Mùa hè không phải là lúc tiệm bọn chị đông khách nhất hay sao. À, em học trường nào thế?"
"Đại học Hàng Châu."
"Đại học Hàng Châu, vậy là ở Hàng Thành rồi!" Hà Gia Sâm chỉ tay vào Hứa Bạch Nghiên: "Anh của anh cũng là người Hàng Thành đấy!"
Hạ Du có chút bất ngờ, cô cứ ngỡ họ đều là người địa phương.
"Vậy ạ, trùng hợp thật."
"Trùng hợp thật chứ! Cùng một nơi, lại còn là thầy trò nữa! Nào, nào, vì duyên phận mà hai người phải cạn một ly rồi!"
Hà Gia Sâm nói xong thì lập tức rót bia cho Hứa Bạch Nghiên rồi rót cho Hạ Du một ly. Ăn đồ nướng uống bia là chuyện bình thường. Nhưng Hạ Du hơi do dự vì tửu lượng của cô rất kém, mà cũng không biết loại bia này nồng độ ra sao.
"Uống nước ép đi." Ngay lúc cô đang phân vân, Hứa Bạch Nghiên đối diện nói một câu nhàn nhạt.
Kk: "Đúng đúng, con gái, lại còn là sinh viên nữa, đừng tùy tiện rót rượu cho người ta."
Hà Gia Sâm sờ sau gáy: "Xin lỗi, xin lỗi nhé, anh quen rồi. Vậy Hạ Du không uống được rượu thì uống nước ép cũng được!"
Hạ Du thở phào nhẹ nhõm, nói một tiếng cảm ơn.
Kk: "Nào nào, mọi người cùng cụng ly nào. Chào mừng người bạn mới của chúng ta, hoan nghênh Hạ Du!"
Hạ Du hơi mở to mắt, cô không quen với sự nhiệt tình và tử tế của mọi người dành cho mình. Nhưng tất cả mọi người đã đứng lên, cầm ly nói những lời chào mừng. Hứa Bạch Nghiên thì vẫn ngồi trên ghế nhưng Hạ Du thấy anh khẽ nâng ly lên.
Sau vài giây ngượng nghịu, Hạ Du nở một nụ cười tươi tắn. Cô cảm thấy mình đang ở một nơi xa lạ nhưng lại được bao quanh bởi sự ấm áp, náo nhiệt. Cảm giác này thật kỳ diệu và vô cùng tuyệt vời.
"Cảm ơn mọi người, em cũng rất vui vì đã được làm quen với mọi người."
—
Ngày hôm sau, trời lại trong xanh không một gợn mây. Hôm nay Hạ Du sẽ đi phỏng vấn ở tiệm nên cô trang điểm nhẹ nhàng, tết tóc đuôi sam lệch một bên. Sau đó cô ngồi xổm bên cạnh vali để chọn quần áo.
Đúng như Lâm Oánh đã nói, quần áo của cô rất bình thường, đến biển cũng không có gì đặc biệt. Có lẽ cô thực sự cần thay đổi, tìm mua vài bộ quần áo phù hợp với biển hơn…
Nhưng hôm nay thì không kịp rồi. Cô nhanh chóng lấy một chiếc áo phông trắng và quần jean, đi dép lê cói rồi ra khỏi nhà.
Hạ Du hẹn kk vào lúc 9 giờ sáng, cô đã đến sớm hơn 10 phút. Lúc này kk đã có mặt ở tiệm, mời cô vào uống cà phê.
"Tiệm của chúng ta không bán cà phê, đây là chiếc máy pha cà phê mini chị tự mua để pha cho người nhà uống thôi. Uống xong ly này, chị sẽ dạy em cách pha chế nước nhé, em thử xem sao."
"Vâng ạ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!