Chương 59: Bị Bắt Cóc

Những ngày sau đó, vì cuộc xích mích giữa hai người, Hạ Du có thể cảm nhận được tâm trạng của Hứa Bạch Nghiên hơi bất ổn. Ban ngày tập luyện thì không sao, nhưng tối về đến nhà, anh luôn trở nên dữ dằn không bờ bến.

Đầu gối cô đau quá.

Hạ Du ngồi trên thảm, ăn vài miếng trái cây rồi xoa xoa đầu gối đang đỏ ửng. Lúc này Hứa Bạch Nghiên không có nhà, cô có thể nhỏ giọng than phiền. Anh cứ như người điên vậy… Tối nay cô nhất quyết không để anh toại nguyện.

Nhưng dạo này h*m m**n của anh quá lớn, lẽ nào việc tập luyện ban ngày không tiêu hao hết năng lượng của anh sao? Hạ Du lo lắng nghĩ liệu như vậy có ổn không. Chỉ còn một tuần nữa là đến chung kết, huấn luyện viên của anh đã nói một tuần trước trận đấu tốt nhất nên kiềm chế h*m m**n.

Hay là về nước đi.

Ý nghĩ này dấy lên trong đầu Hạ Du. Một là vì gần đây mối quan hệ của họ cứ kỳ quái, hai là vì anh buông thả d*c v*ng quá mức. Cả hai điều này đều dễ dàng ảnh hưởng đến trạng thái thi đấu của anh. Cô không muốn như vậy, nên cách tốt nhất là cô về nước để anh không còn phân tâm.

Nghĩ vậy, Hạ Du bắt đầu tìm kiếm vé máy bay.

Gần tối, Lương Tiêu gọi điện thoại nói tối nay mọi người sẽ ăn cơm cùng nhau. Hứa Bạch Nghiên tập luyện xong sẽ đến thẳng đó, bảo cô lát nữa cũng đến. Cúp điện thoại, Lương Tiêu gửi cho cô địa chỉ.

Nhà hàng không xa, đi bộ khoảng mười phút là tới. Thế là Hạ Du thay quần áo, cầm điện thoại rồi xuống lầu.

Thật bất ngờ, khi ra khỏi căn hộ, cô chạm mặt Từ Giai Nhân. Hôm nay hiếm khi cô ấy không đi cùng cô bạn kia mà mặc một chiếc váy dài đi biển, tóc búi cao.

"Trùng hợp quá, cô đi ăn tối à." Từ Giai Nhân hỏi.

Hạ Du: "Ừm."

"Lương Tiêu gửi địa chỉ cho cô à? Cậu ấy nói hôm nay mọi người ăn cùng nhau, cậu ấy mời."

"Đúng vậy, anh ấy gửi cho tôi rồi."

Từ Giai Nhân: "Ồ, vậy đi cùng nhau nhé?"

Chỉ có một con đường, sớm muộn gì cô và cô ấy cũng phải đi cùng nhau. Thôi, cũng chỉ mười phút đi bộ.

Hai người cùng nhau rời khỏi tòa nhà căn hộ, giữ một khoảng cách không quá gần cũng không quá xa trên đường.

"Mấy ngày nay hai người cãi nhau à?" Đột nhiên Từ Giai Nhân hỏi.

Hạ Du liếc nhìn cô ấy. Từ Giai Nhân thản nhiên nói: "Tôi không đặc biệt chú ý đến hai người, nhưng Lương Tiêu cũng nhận ra. Với cái kiểu dính lấy nhau như keo sơn trước đây của hai người, bữa ăn đột nhiên không dính nữa, ai tinh mắt cũng nhìn ra."

Hạ Du: "Không cãi nhau."

"Thế thì cũng có mâu thuẫn rồi."

"…"

"Rất bình thường" Từ Giai Nhân nói: "Mâu thuẫn giữa hai người sẽ kéo đến liên tiếp thôi. Cô và cậu ấy không hợp nhau, chi bằng sớm buông tay đi. À, tôi chỉ nhắc nhở cô với lòng tốt thôi."

Hạ Du: "Cảm ơn lời nhắc nhở của cô, nhưng tôi không cần. Chuyện của chúng tôi không cần người ngoài xen vào."

Từ Giai Nhân nhún vai: "Vậy thì cô cứ tiếp tục đi. Hãy tận dụng lúc còn chút tình cảm này mà giành lấy chút gì đó đi. Nhưng nếu cô muốn dựa vào chút tình cảm này để kết hôn với cậu ấy thì e rằng không thể đâu."

"Vậy nếu ngay cả một chút tình cảm cũng không có mà đã nghĩ đến chuyện kết hôn thì chẳng phải càng không thể hơn sao?" Hạ Du thản nhiên đáp lại.

Lời nói đầy ẩn ý, Từ Giai Nhân lập tức hiểu ra, sắc mặt cô ấy thoáng chốc trở nên rất tệ. Mấy hôm trước trong tiệc mừng chiến thắng, Hứa Bạch Nghiên cũng đã nói những lời tương tự với cô ấy khiến cô ấy vốn đã tức giận. Cô muốn tìm lại chút tự tin ở Hạ Du, không ngờ người này lại chọc tức cô ấy y hệt Hứa Bạch Nghiên!

Từ Giai Nhân: "Phải, đều không thể. Chúng ta chẳng qua là kẻ tám lạng, người nửa cân thôi."

"Ồ." Hạ Du không muốn để ý đến cô ấy nữa, cứ đi thẳng về phía trước.

Từ Giai Nhân bực bội đuổi theo: "Hạ Du—"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!