Vốn dĩ chỉ định đến Hứa Thanh Lê chơi một lát rồi đi, nhưng Hạ Du lại bị kéo lại để ăn bánh kem, nói chuyện phiếm, mãi sau mới rời đi. Điều này cũng khiến lúc họ ra ngoài thì trời đã tối hẳn.
"Đi đâu?" Hạ Du nghe thấy anh nói vậy, tim đập mạnh một cái.
Hứa Bạch Nghiên: "Về nhà anh."
"Thôi! Giờ cũng không còn sớm nữa. Nhà anh lại xa, lát nữa em còn phải về."
Giọng Hứa Bạch Nghiên trầm xuống: "Không thể không về à?"
"…Đương nhiên là không thể rồi. Em đâu có ở nội trú."
"Ở nội trú thì có thể ở nhà anh sao?"
Anh cố ý từng bước từng bước trêu chọc cô. Hạ Du quay mặt đi, có chút bực bội: "Em đâu có nói vậy."
Hứa Bạch Nghiên cười, cũng không trêu cô nữa: "Thế em nói đi, muốn đi đâu?"
Hạ Du suy nghĩ một lát: "Em muốn đi xem phim."
Hứa Bạch Nghiên khẽ nhướng mày: "Phim gì?"
Mùa phim Tết có một bộ khá hay, nhưng tiếc là thời gian trước cô vẫn còn ở quê. Rạp chiếu phim thì ở hơi xa, lại không có ai đi cùng nên cô vẫn chưa xem. Lúc này không nghĩ ra đi đâu, bỗng nhiên lại nhớ đến bộ phim đó. Nhưng cô không biết anh có hứng thú hay không.
Hạ Du nói tên bộ phim rồi hỏi: "Anh có muốn xem không?"
"Được."
Hạ Du vui mừng: "Vậy em xem gần đây có rạp nào không nhé?"
"Ừm."
Mười phút sau, họ đến tầng cao nhất của một trung tâm thương mại. Vì vẫn đang trong kỳ nghỉ đông nên giờ này sảnh rạp chiếu phim vẫn rất đông người, đa số đều là người trẻ. Hạ Du đã mua vé trước khi ở trong xe, cô đang ngó nghiêng tìm máy lấy vé ở đâu.
Hứa Bạch Nghiên người cao nên nhìn được xa, nhanh chóng xác định được mục tiêu. Anh quay đầu nhìn thấy Hạ Du như một con ruồi không đầu trong đám đông, bèn nắm lấy tay cô: "Qua đây, đi theo anh."
Bàn tay cô được nắm lấy trong lòng bàn tay anh. Hạ Du sững sờ, ngước mắt nhìn anh, chỉ thấy bóng lưng anh đi về phía trước. Cô chợt nhớ lại trước đây họ cũng từng đi xem phim cùng nhau ở Hải Thành… Mặc dù hiện tại không phải lúc đó, nhưng trái tim vui sướng dường như vẫn vậy.
Cô không nhịn được khẽ nhếch môi, đi theo anh về phía trước.
Sau đó là lấy vé, mua bắp rang bơ, mua nước uống. Hứa Bạch Nghiên nắm tay cô từ đầu đến cuối. Khi ngồi vào chỗ trong rạp, anh cũng không buông tay ra.
Hạ Du cũng không giãy ra, cứ ngoan ngoãn để anh nắm tay.
Rất nhanh, bộ phim bắt đầu. Hạ Du cố gắng lờ đi bàn tay đang được nắm lấy, tập trung tinh thần vào màn hình lớn trước mắt.
Cốt truyện vừa hài hước vừa căng thẳng. Có thể thấy những tình tiết về vụ án được hé lộ từng chút một. Thêm vào đó là hiệu ứng âm thanh kịch tính khiến tim cô không khỏi đập nhanh. Nhưng cùng lúc đó, cô cũng không nhịn được nghiêng đầu, lén nhìn phản ứng của người bên cạnh.
Lúc này, Hứa Bạch Nghiên một tay nắm lấy tay cô đặt lên đùi, tay còn lại tùy ý đặt trên tay vịn. Anh dựa vào lưng ghế chăm chú xem phim. Ánh sáng từ màn hình nhấp nháy trên khuôn mặt anh lúc sáng lúc tối, biểu cảm nghiêm túc như một bức tượng điêu khắc hoàn hảo.
Cô biết anh đẹp trai, và cũng đã nhìn rất nhiều lần rồi. Nhưng trong khung cảnh này, cô vẫn không kìm được mà nhìn chằm chằm một lúc lâu.
"Em nghĩ hung thủ cuối cùng sẽ là ai?"
Đột nhiên, pho tượng nghiêng người về phía cô, khi đến rất gần, anh khẽ hỏi.
Hạ Du lập tức hoàn hồn: "Phim còn chưa được một nửa mà, làm sao em biết được…"
"Thế mà em còn không chịu xem cho nghiêm túc?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!