Chương 5: Trà Xanh

Hoàng hôn bắt đầu buông xuống. Bầu trời dần chuyển từ màu xanh thẳm sang màu hòa trộn giữa tím nhạt và cam đỏ, cả vùng biển được bao phủ trong một thứ ánh sáng dịu dàng. Gió biển thổi nhè nhẹ, Hạ Du cởi dây buộc tóc, để những sợi tóc còn chưa khô hẳn bay trong gió.

"Cô bé ơi, nước xoài của em đây."

Cô gái tên kk

- người vừa pha chế nước bên trong, mang đồ ra cho cô. Hạ Du cảm ơn, rồi nhân cơ hội hỏi: "Xin hỏi, tiệm của các chị có đang tuyển nhân viên không ạ? Em vừa thấy tấm bảng tuyển dụng bên trong."

"Có chứ, thường thì chị không có mặt ở tiệm nhiều nên thiếu người."

"Vậy ngoài những yêu cầu đã ghi trên bảng còn có yêu cầu nào khác không ạ?"

Kk đáp: "Yêu cầu ư… chăm chỉ, biết pha chế đồ uống, có giấy chứng nhận sức khỏe. Cơ bản vậy là được rồi. Em có hứng thú à?"

Hạ Du gật đầu: "Vâng, kỳ nghỉ hè em muốn tìm việc làm thêm ở đây, nhưng em chưa từng pha chế đồ uống, không biết có được không."

Mắt kk sáng lên: "Thật ra cũng đơn giản thôi. Thế này nhé, sáng ngày kia chị có ở đây, em có thể đến thử."

Hạ Du reo lên: "Thật sao ạ? Cảm ơn chị!"

"Em có thể làm ở đây thì chị mới là người phải cảm ơn em ấy chứ. Mùa hè đông khách, chị bận muốn chết đây này."

Tiệm Summer này rất gần nhà trọ của cô, chỉ mất hơn mười phút đi bộ, lại nằm trên con đường đông đúc và an toàn. Làm thêm ở đây là hợp lý nhất.

Tâm trạng u ám của Hạ Du bỗng tốt lên rất nhiều. Cô đặt ly nước xoài xuống, chụp một tấm ảnh hướng ra biển rồi gửi cho Lâm Oánh.

[Phong cảnh đẹp ghê nha~]

Vài phút sau, Lâm Oánh trả lời: [Ôi trời, đẹp quá! Nhất định tớ phải tới một chuyến mới được!]

Hạ Du khẽ mỉm cười: [Chờ cậu đấy]

Lâm Oánh: [Hôm nay cậu làm gì rồi?]

Hạ Du: [Tớ đi lướt sóng rồi… té rất thảm hại [thở dài]]

Lâm Oánh: [Vui không?!]

Hạ Du: [Té đủ kiểu như vậy thì vui gì chứ, huấn luyện viên còn nói tớ không hợp với lướt sóng]

Lâm Oánh: [Á… Vậy chắc chắn là do huấn luyện viên đó không biết dạy rồi!]

Hạ Du hớp một ngụm nước xoài rồi tiếp tục gõ phím: [Thật ra anh ấy dạy cũng được, những gì cần nói đều đã nói hết rồi. Hơn nữa anh ấy hình như là một cao thủ lướt sóng rất giỏi thì phải.]

Lâm Oánh: [Giỏi đến mức nào? Đẹp trai không?]

Quả nhiên, đẹp trai hay không mới là trọng tâm của mọi vấn đề. Hạ Du cũng đã quen với cách suy nghĩ của Lâm Oánh nên trả lời: [Nhiều người nói anh ấy rất giỏi. Và cũng khá đẹp trai.]

Suy nghĩ một chút, cô lại gửi thêm một tin nữa: [Rất đẹp trai luôn ấy.]

Lâm Oánh: [Rất đẹp trai á?! Tớ! Muốn! Xem!]

Hạ Du khẽ ho một tiếng, sợ Lâm Oánh sẽ bảo cô đi chụp ảnh, bèn vội vàng trả lời: [Dạy xong rồi thì đường ai nấy đi.]

Lâm Oánh: [A… Sao cậu không nói với tớ sớm hơn!]

Có nói sớm cũng đâu có tác dụng. Cô đâu dám lén chụp ảnh anh.

Hạ Du gửi một sticker với biểu cảm lực bất tòng tâm, rồi quay đầu lén nhìn vào trong tiệm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!