Nụ hôn nóng bỏng làm không khí ẩm ướt, Hạ Du bị anh giày vò đến mức chỉ có thể ngả người gục lên bảng điều khiển.
Không xa lắm, tiếng nhạc đã ngừng lại từ lúc nào, chỉ còn vọng lại những tiếng người hỗn loạn. Trong cơn mơ màng, Hạ Du chợt nhớ ra có lẽ nhóm các bà dì đã kết thúc buổi khiêu vũ tối nay và chuẩn bị ra về. Họ rất có thể sẽ đi qua con đường này.
Cô lập tức muốn thoát ra, thế nhưng Hứa Bạch Nghiên lại vì hành động này của cô mà càng trở nên cuồng nhiệt hơn, lưỡi anh cuốn lấy lưỡi cô dồn dập ra vào, dịch vị hòa quyện, phát ra những âm thanh tình ái.
Hạ Du lo lắng, đưa tay ra đẩy anh.
"Sao, dụ dỗ anh đến đây không phải là để làm gì đó à?" Hứa Bạch Nghiên vùi mặt vào cổ cô, vừa giận vừa gấp mà th* d*c.
Anh đang nói về cái bài đăng cô đã xóa trong tích tắc. Nội dung mà Hạ Du muốn che giấu bị vạch trần một cách trắng trợn. Cô vừa xấu hổ, lại vừa có chút tức giận.
"Anh bỏ em ra đã, có người!"
Hứa Bạch Nghiên c*n v** c* cô một cái, rồi lại mài đi mài lại ở cùng một chỗ: "Ở trong xe, em sợ cái gì?"
"Không được, người ta có thể nhìn thấy" Cô ngửa đầu ra sau, thở dồn dập: "Hứa Bạch Nghiên…"
Thân thể mềm mại thơm tho như ngọc, Hứa Bạch Nghiên bị gọi tên, lửa giận lại càng bốc lên. Anh nhìn qua vai cô ra ngoài cửa sổ xe, hít sâu một hơi rồi ngồi thẳng lại: "Thắt dây an toàn vào."
"Cái gì…"
Anh không trả lời, điều chỉnh lại tư thế rồi nhanh chóng nhấn ga.
Gió đêm gào thét, con đường ven sông dần vắng xe cộ. Hạ Du nắm chặt dây an toàn, tiếng tim đập trong không gian yên tĩnh của chiếc xe như vọng vào tai cô. Cô nhìn Hứa Bạch Nghiên lái xe lao đi như bay, rồi cuối cùng dừng lại ở bãi đậu xe ngoài trời ven sông.
Cô giật mình, còn chưa kịp hỏi anh định đi đâu, người ngồi ở ghế lái đã tắt máy rồi nghiêng người đè cô xuống ghế phụ lái.
Nụ hôn lại nhanh chóng rơi xuống, mang theo sự nôn nóng, bực bội và gấp gáp. Phía trước xe là dòng sông đen kịt, bờ đối diện là những ánh đèn neon xa xôi nhấp nháy có quy luật. Nơi đây cách xa đám đông, yên tĩnh chỉ còn lại âm thanh ngọt ngào và ma mị của nụ hôn của hai người.
"Bao lâu rồi em không trượt?"
Áo khoác của cô bị anh cởi ra dễ dàng vứt trên ghế xe, để lộ chiếc áo len mỏng màu trắng bên trong.
"Sau khi về em vẫn chưa trượt lần nào…"
Chiếc áo bó sát, đôi g* b*ng đ** của cô phập phồng theo từng nhịp thở. Ánh mắt Hứa Bạch Nghiên sâu thẳm: "Vì bận rộn yêu đương, bận rộn đi xem mắt à? Hạ Du, anh tặng ván trượt sóng cho em để em trưng bày thôi sao?"
"Đâu có…"
Giọng nói cô trở nên rối bời vì bàn tay anh.
"Thế là gì, anh thấy em căn bản đã quên nó rồi."
Hạ Du vừa thấy đau lại vừa thấy nhột. Cô cảm thấy nóng nảy, giọng nói cũng trở nên cứng rắn: "Đúng đúng đúng, em quên nó rồi đấy, anh phiền chết đi được…"
Vừa dứt lời, cô đột nhiên bị anh kéo dậy. Trời đất quay cuồng, đầu gối và bàn chân cô đụng loạn xạ vào bảng điều khiển. Sau một trận hỗn loạn, cô đã nằm gọn trong lòng anh ở ghế lái.
"Em cũng thật sự dám nói đấy nhỉ." Hứa Bạch Nghiên đè chân cô, không cho cô vùng vẫy.
"Anh làm gì vậy."
"Làm em."
Hạ Du sững sờ.
Bởi đây là lần đầu tiên cô nghe Hứa Bạch Nghiên nói những lời th* t*c như vậy. Chưa kịp tiêu hóa, hành động của anh cũng thô bạo và nhanh chóng như lời nói. Anh vừa hôn cô, vừa c** th*t l*ng của cô.
"Đừng, đừng… Sẽ có người nhìn thấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!