Chương 48: Mai mối

Hạ Du đã khẳng định mối quan hệ hoang đường này là bạn tình buông thả sau cơn say.

Hai ngày sau, nhóm của kk chuẩn bị quay về Hải Thành. Trong hai ngày này, cô và Hứa Bạch Nghiên đã cùng họ ăn uống, vui chơi ở Hàng Thành. Tuy nhiên, họ đã không để những người bạn này phát hiện ra bất kỳ điều bất thường nào. Vào ngày tiễn, cả hai cùng nhau đưa mọi người ra sân bay.

"Họ đã vào trong rồi, còn nhìn gì nữa?" Khi bóng dáng của cả nhóm khuất dần sau cửa kiểm soát an ninh, Hứa Bạch Nghiên nhìn Hạ Du vẫn đang ngóng trông.

"Không có gì, chỉ là có chút không nỡ thôi."

Ánh mắt Hứa Bạch Nghiên hơi chế giễu rồi anh quay đi. Nếu anh cũng ở trong số họ, liệu cô có còn không nỡ thế này không?

Chắc là không rồi. Bởi anh biết cô chỉ vô tâm với một mình anh thôi.

"Lát nữa đi đâu?"

Hạ Du: "Về nhà."

Hứa Bạch Nghiên: "Về nhà luôn sao?"

Hạ Du sững lại một chút: "Chứ còn làm gì nữa?"

"Em nói xem."

Anh cúi xuống nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm, cuốn hút như muốn thôi miên.

Tim Hạ Du lập tức đập loạn xạ. Cô vội nói: "Buổi chiều nhà em có khách đến, mẹ bảo em nhất định phải ở nhà!"

"Ồ, thế à." Hứa Bạch Nghiên thu lại ánh mắt, lười biếng nói: "Thật ra buổi chiều anh cũng có việc."

"…"

Hạ Du cau mày, nhận ra trên môi anh có một nụ cười, như thể anh cố tình trêu chọc cô. Cô cảm thấy xấu hổ vì đã nghĩ lung tung rồi quay người bỏ đi.

"Anh thấy em ngày càng nóng tính đấy" Hứa Bạch Nghiên chân dài nên dễ dàng đuổi kịp cô: "Anh nhớ hồi ở Hải Thành, em còn rất sợ anh."

Hạ Du: "Bây giờ em cũng sợ anh!"

"Không thấy thế."

Hạ Du không thèm để ý đến anh mà đi nhanh về phía trước, thế là Hứa Bạch Nghiên trực tiếp kéo cô lại: "Thôi được rồi, không biết là mình đi ngược đường sao? Anh đưa em về."

Buổi chiều nhà Hạ Du thực sự có khách đến, cô không nói dối. Hứa Bạch Nghiên đưa cô đến dưới khu chung cư rồi cô chạy lúp xúp về nhà.

Vừa mở cửa, cô đã nghe thấy tiếng nói chuyện rôm rả trong phòng khách. Ông bà nội cùng gia đình chú thím đã từ quê lên, coi như là đi thăm họ hàng trước Tết.

Hạ Du vội vã chạy về không phải vì muốn tiếp khách, mà nếu về quá muộn thì chắc chắn sẽ bị người nhà mắng mỏ, nói cô không lễ phép, không tôn trọng người lớn.

"Ôi, Hạ Du về rồi à" bà thím đứng dậy nói: "Sao một năm không gặp mà lại xinh hơn nhiều thế này."

Thím là người nói chuyện rất to, vừa nói vừa đi lại gần săm soi cô. Hạ Du cười nhạt, chào hỏi. Rồi cô quay sang chào ông bà nội và chú thím đang ngồi trên sofa.

"Càng ngày càng duyên dáng ha, xinh hơn cả Hân Chi rồi."

Hạ Hân Chi từ nhỏ đã ăn mặc sành điệu hơn và cũng xinh hơn Hạ Du gầy gò, nhỏ nhắn. Gần đây vốn đã không thoải mái, nghe vậy cô càng muốn đảo mắt. Hạ Du cũng không thích nghe những lời này, vì cô biết tính Hạ Hân Chi vốn không tốt.

Vì vậy, cô chuyển đề tài: "Thím, mọi người vừa mới đến ạ?"

"Đúng vậy, mới ngồi xuống được vài phút thôi. Mẹ con nói sáng nay con đi tiễn bạn ở sân bay, thế nào, có bạn trai rồi à?"

Hạ Du: "Không, là bạn nữ ạ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!