Chương 47: Cạm bẫy

Chất cồn khiến cảm nhận của mọi giác quan được khuếch đại đến cực điểm. Hạ Du chìm đắm trong tấm ga trải giường trắng muốt, mềm mại, cảm nhận được mọi thứ phía sau đang chìm xuống.

Ánh đèn bắt đầu trở nên mờ ảo. Cô hít một hơi thật sâu, nắm chặt lấy chiếc gối, giọng nói trở nên đứt quãng.

"Ưm… không được…"

"Không được cái gì?" Nụ hôn của anh lướt trên cổ, trên mặt, trên tai cô, ướt át, dính dấp, hơi thở nóng hổi hòa cùng tiếng th* d*c của anh.

Hạ Du thực sự không thể chống cự nổi nữa, bèn vùi mặt sâu vào gối.

Ngọn sóng dữ dội tràn qua. Giọng nói của cô vừa ngọt ngào vừa tan vỡ, tim đập như sấm, không thể nào bình tĩnh lại.

Sóng chưa lặng. Cô cuộn người lại, muốn trốn về phía trước. Thế nhưng bị anh dễ dàng nắm lấy, lật người lại, đối diện với anh.

Ánh đèn hơi chói, cô đưa tay che mắt, rồi cảm nhận được chiếc gối bên tay bị rút ra, được đặt xuống dưới eo mình.

Cả hai đều say không nhẹ.

Hạ Du ở giữa ranh giới của lý trí và say xỉn, dung túng cho sự làm bậy của anh. Dần dà, sự dồn nén trong lòng như một chai nước ngọt đã bị lắc mạnh từ lâu, run rẩy đến một giới hạn nào đó rồi phụt một tiếng trào ra mạnh mẽ, ướt đẫm cả người anh.

Có quá nhiều chuyện không thể kiểm soát xảy ra tối nay, khiến Hạ Du khóc đến nỗi giọng cũng khản đặc.

Hứa Bạch Nghiên chỉ đành ôm cô, dỗ dành: "Không sao đâu, chuyện bình thường mà…"

Cô xấu hổ quay mặt đi không muốn đáp lời, thế nhưng cơ thể vẫn run rẩy dữ dội.

Hứa Bạch Nghiên cúi đầu nhìn làn da trắng đến lóa mắt ửng hồng. Sau khi dỗ dành vài câu, anh lại rục rịch trở lại.

Hạ Du vội đưa tay ngăn anh lại, nói khẽ: "Anh phải dọn sạch đi chứ."

"Ừ, để sau. Cố chịu một chút…"

"…Không."

"Sẽ nhanh thôi, chỉ một lát nữa thôi…"

Hạ Du chợt nhận ra Hứa Bạch Nghiên cũng rất giỏi nói dối. Một lát mà anh nói lại dài đằng đẵng.

Giữa những va chạm, thăng trầm và con sóng dữ dội, cô cũng không biết mình cuối cùng đã thảm hại đến mức nào.

Chỉ là trước khi chìm vào giấc ngủ mê man, cô lờ mờ nghe thấy anh ghé vào tai mình khẽ gọi tên cô vô cùng triền miên…Theo kế hoạch ban đầu, địa điểm ngày mới sẽ là bảo tàng có tầm ảnh hưởng và đặc trưng nhất Hàng Thành, và họ sẽ thức dậy lúc chín giờ.

Khi tiếng chuông báo thức vang lên, Hạ Du chợt mở mắt. Cô sờ đầu giường, không thấy điện thoại đâu, mà tiếng chuông vọng lại từ rất xa, cách cô có đến mấy mét.

"Không đi học cũng đặt báo thức sao?" Phía sau, một giọng nói khàn khàn vang lên, mang theo sự mệt mỏi đặc trưng của buổi sớm.

Hạ Du ngay lập tức cứng đờ. Cô kéo chăn ra, nhìn cơ thể không một mảnh vải che thân cùng cánh tay đang ôm lấy mình. Cô bỗng nhớ lại những chuyện hoang đường đêm qua khi say rượu. Cô lại rơi vào cái bẫy mang tên Hứa Bạch Nghiên.

"Ồn quá. Anh đi tắt đây." Người phía sau ngồi dậy, chân trần bước trên tấm thảm mềm mại. Anh lấy chiếc điện thoại từ chiếc túi trên sàn ở lối vào rồi lại nằm xuống.

Hạ Du không quay đầu lại suốt cả quá trình. Cô chỉ cảm nhận được cơ thể nóng bỏng của anh áp sát, và đôi môi ấm áp đặt lên gáy mình.

"Giả vờ ngủ đấy à?" Anh nhẹ nhàng hỏi.

Thấy vậy, Hạ Du đành phải lên tiếng: "Không có đâu. Đến lúc dậy rồi… Chúng ta phải đưa mọi người đi bảo tàng."

"Hôm qua họ uống nhiều như thế, chắc chưa dậy nổi đâu. Để chiều đi."

"…Ồ." Hạ Du muốn đứng dậy: "Vậy tôi về nhà đây."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!