Chương 45: Dừng lại

"Hạ Du, đang tìm em đây. Em vừa đi đâu thế?"

Vừa quay lại từ ban công, Hạ Du uống một ngụm nước ép để xoa dịu trái tim đang đập loạn. Thế rồi cô nghe thấy giọng nói của Diệp Lạc. Cô đặt cốc nước xuống và quay người lại: "Em… ra ngoài hít thở một chút."

"À, ra vậy." Diệp Lạc nhìn cô chằm chằm vài giây rồi nói tiếp: "Sao mặt em đỏ thế? Uống rượu rồi à?"

"Hả?" Hạ Du cố gượng cười rồi nói dối: "Có lẽ nồng độ cồn trong sâm panh hơi mạnh với em."

"Ừm, thế thì em uống ít thôi nhé."

"Vâng." Hạ Du đáp: "Chị vừa tìm em có việc gì không?"

"À, thế này này" Diệp Lạc kéo cô sang một bên rồi thì thầm: "Có một chuyện chị muốn nhắc em. Cái anh Tiêu Vân Thịnh vừa nãy trò chuyện với em ấy… người này không tốt đâu. Sau này em tuyệt đối đừng hợp tác với anh ta."

Mắt Hạ Du chợt lóe lên: "Anh ta bị sao vậy ạ?"

Diệp Lạc hắng giọng: "Chị nghe một cô bạn quen biết nói lại. Cô ấy bảo anh ta trong chuyện đó… tức là chuyện trên giường ấy, rất bừa bãi. Có vài cô gái bị anh ta làm cho bị thương. Em đừng thấy anh ta trông có vẻ nghệ sĩ, chứ thực ra là một tên b**n th** đấy."

Những lời này gần như giống hệt những gì Hứa Bạch Nghiên nói. Anh đã không lừa cô. Hạ Du gật đầu: "Em biết rồi. Cảm ơn chị, đàn chị."

"Không có gì. Chị chỉ nhắc nhở thôi. Nhưng mà em và anh Hứa thân thiết, Tiêu Vân Thịnh mà biết thì chắc cũng không dám làm gì em đâu."

Hạ Du cúi đầu nhấp thêm một ngụm nước ép. Hứa Bạch Nghiên và Tiêu Vân Thịnh dù không giống nhau ở một số mặt, nhưng mức độ nguy hiểm thì như nhau. Cô cũng không muốn thân thiết với ai cả.

Chín giờ tối, bữa tiệc kết thúc. Diệp Lạc và Trần Thiên Hằng rời đi, còn Hạ Du được xe riêng đưa về trường.

Trên đường đi, cô đã xóa WeChat của Tiêu Vân Thịnh. Cô nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh Hứa Bạch Nghiên ôm mình ở ban công, cơ thể hai người hoàn toàn áp sát.

Cô không muốn thừa nhận tim mình đã đập như trống, nhưng phản ứng của cơ thể lại không thể lừa dối. Cô không thể cưỡng lại vòng tay anh, cả thể xác lẫn tâm hồn.

Hạ Du mím môi, lắc mạnh đầu. Không được như thế này. Không thể bị Hứa Bạch Nghiên mê hoặc thêm lần nữa.

Phải tránh xa anh, nhất định phải tránh xa. Đúng rồi, không gặp mặt nữa là được… Chỉ cần không gặp mặt, cô sẽ không nghĩ về anh nữa.

Sau khi đã kiên định với suy nghĩ của mình, Hạ Du quyết định cắt đứt mọi khả năng gặp mặt Hứa Bạch Nghiên. Điều đó có nghĩa là cô sẽ phải cắn răng từ bỏ công việc phiên dịch cho Leo. Dù sao, tỉ lệ anh xuất hiện ở những nơi Leo có mặt là rất cao. Vì thế một tuần sau đó, khi Diệp Lạc liên lạc, cô đã lấy lý do kỳ thi cuối kỳ sắp đến, muốn tập trung ôn thi và không làm thêm nữa.

Vậy nên từ ngày đó cho đến khi kết thúc môn thi cuối cùng, Hạ Du đã không gặp lại Hứa Bạch Nghiên nữa.

Vào ngày nghỉ lễ, cô thu dọn hành lý đơn giản rồi trở về nhà. Đang chuẩn bị treo quần áo vào tủ, cô nhận được cuộc gọi từ kk.

Ở đầu dây bên kia, kk nói rằng cả nhóm định đến Hàng Thành chơi trước Tết, bay vào ba ngày nữa, và hỏi cô có rảnh không. Hạ Du tất nhiên rất vui. Cô cực kỳ nhớ mọi người: "Em được nghỉ rồi, đương nhiên rảnh rồi!"

kk: "Thế thì tốt quá! Lúc đó chúng ta gặp nhau, ăn một bữa thật ngon nhé!"

"Mọi người sẽ đến cả sao?"

"Có chị, Trình Lập, Giả Phi, và Gia Sâm nữa. Bốn người bọn chị!"

"Vâng, lúc đó em có thể làm hướng dẫn viên cho mọi người nữa."

Cúp máy, Hạ Du vẫn còn rất phấn khích. Cô lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm một nhà hàng đặc trưng và ngon ở Hàng Thành để mời mọi người một bữa. Nhưng trong lúc tìm, hình bóng Hứa Bạch Nghiên đột nhiên hiện lên trong đầu cô.

Không biết bây giờ anh còn ở Hàng Thành không. Nếu anh có ở đây, và họ đến chơi, liệu anh có xuất hiện không?

Hạ Du đặt điện thoại xuống, cảm thấy hơi đau đầu. Nhưng chắc chắn là cô có thể sắp xếp gặp riêng. Khi nào có anh ở đó, cô sẽ không đi…Ngày kk và mọi người đến, Hạ Du ra ngoài từ giữa trưa. Cô đến tiệm bánh nổi tiếng nhất mua một ít đồ ăn rồi ghé tiệm hoa chọn một bó hoa tươi, sau đó mới đi đến sân bay. Sáng nay, cô đã nhắn tin cho kk nói rằng sẽ đến đón mọi người.

Đứng ở cửa chờ khá lâu, cuối cùng cô cũng thấy vài bóng dáng quen thuộc bước ra. Hạ Du lập tức vẫy tay: "Chị kk!"

Mắt kk sáng lên, đi vòng ra rồi chạy đến ôm chầm lấy cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!