Bạn bè bình thường.
Chia tay rồi mà còn làm bạn bè sao?
Hạ Du cau mày, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, những tòa nhà và hàng cây lướt qua.
Cô không hiểu lúc đó Hứa Bạch Nghiên đã nghĩ gì khi nói câu đó, nhưng trong lòng cô kiên quyết từ chối. Thế nhưng, nhìn vẻ mặt anh, cô biết chỉ cần cô nói "không được" thì anh sẽ nghĩ cô vẫn chưa buông bỏ.
Cô nhất quyết không thừa nhận điều đó nên cô đành im lặng.
"Cảm ơn hai người đã đưa tôi đến đây trước. Hẹn gặp lại." Chiếc xe dừng trước khách sạn, Leo xuống xe trước. Thấy vậy, Hạ Du cũng định xuống theo, nhưng không ngờ Leo lại giữ cô lại, bảo cô ngồi vào trong.
"Hạ Du, cứ để tiểu Lưu đưa cô về là được."
Hạ Du: "Không sao đâu, gần đây có ga tàu điện ngầm, tôi đi tàu về…"
"Thế thì bất tiện lắm. Hôm nay cũng vất vả cho cô rồi, đi xe về sớm nghỉ ngơi đi." Leo cười với cô, đóng cửa xe lại rồi đứng bên ngoài vẫy tay.
Hiểu ý, tiểu Lưu đạp ga lái xe đi. Hạ Du đành thắt dây an toàn lại.
Cô lén nhìn qua gương chiếu hậu. Cô thấy Hứa Bạch Nghiên đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế sau. May là trên xe không chỉ có hai người họ.
"Anh Hứa, tôi đưa anh đi đâu ạ?" Đúng lúc này, tiểu Lưu lên tiếng hỏi.
Hạ Du: "Không cần đưa tôi đi trước. Đưa anh Hứa về trước đi."
Nghe thấy hai từ "anh Hứa", Hứa Bạch Nghiên mở mắt ra, nhìn người ở ghế phụ: "Tiện đường thôi."
"Tôi phải về nhà lấy đồ, không về trường. Nên chắc không tiện đường đâu."
"Vậy thì đưa em về nhà luôn." Hứa Bạch Nghiên nói: "Tiểu Lưu, tới chung cư Xuân Đô."
Tiểu Lưu vội đáp: "Vâng, được ạ."
Hạ Du: "…"
Lần trước cô đưa địa chỉ cho anh để gửi ván lướt sóng về, anh đã nhớ rồi.
Leo không có trên xe, không ai trò chuyện, cả chiếc xe trở nên im lặng.
Hạ Du lướt điện thoại, vào những ứng dụng quen thuộc. Nhưng cô lướt mãi mà chẳng đọc được chữ nào. Ở bên cạnh Hứa Bạch Nghiên, từ trường xung quanh cô đều bị rối loạn.
Cô cảm thấy bực bội, bèn tắt điện thoại, bắt chước người ở ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sau khoảng hơn bốn mươi phút, chiếc xe cuối cùng cũng đến cổng chung cư nhà cô. Hạ Du cảm ơn tiểu Lưu rồi mở cửa xuống xe.
"Hạ Du."
Cửa sổ sau mở ra, Hứa Bạch Nghiên gọi cô lại.
Hạ Du khựng lại: "Anh Hứa… còn chuyện gì nữa ạ?"
Ánh mắt Hứa Bạch Nghiên hờ hững: "Em không thấy gọi như thế rất kỳ lạ sao?"
Hạ Du: "Mọi người đều gọi như vậy mà."
"Ai bảo em học theo."
"…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!