Bị câu nói đó của Hứa Bạch Nghiên làm cho chột dạ, Hạ Du vốn đã nóng mặt nay lại càng nóng hơn. Thế nhưng cô không còn sức để giãy giụa, chỉ đành để anh cõng mình ra ngoài.
"Ngồi vững vào."
Xe đã đỗ ngay trước cửa. Hứa Bạch Nghiên đặt cô vào ghế sau rồi thắt dây an toàn cho cô. Anh đi vòng qua bên kia và ngồi xuống cạnh cô.
Hứa Bạch Nghiên: "Về."
Tài xế: "Vâng, thưa anh."
Hạ Du tựa lưng vào ghế, đưa tay xoa xoa đầu. Cơn cảm nhẹ ngày hôm qua, sau một ngày bận rộn đã biến thành sốt. Cô rất chóng mặt và đau nhức toàn thân. Dù đang ở trong một không gian có nhiệt độ bình thường và đã mặc áo khoác nhưng cô vẫn cảm thấy rất lạnh.
Điều tồi tệ hơn nữa là cô đang ở trên xe của Hứa Bạch Nghiên một cách khó hiểu.
"Về đâu… tôi muốn về trường." Hạ Du yếu ớt nói.
Hứa Bạch Nghiên nhìn thẳng về phía trước, hoàn toàn phớt lờ cô. Hạ Du tức giận, vươn tay kéo áo anh: "Hứa Bạch Nghiên!"
"Đã lên xe của anh thì phải nghe lời anh."
"Nhưng có phải tôi tự nguyện lên đâu."
"Ồ, anh không quan tâm."
Người này đúng là vô lại!
Tuy nhiên, chiếc xe đã bắt đầu di chuyển, Hạ Du không thể yêu cầu dừng lại được.
"Kệ anh muốn làm gì thì làm." Cô thực sự mệt mỏi rồi, chỉ muốn được ngủ.
Cô bực bội quay mặt ra cửa sổ, nhắm mắt lại. Trong cơn mơ màng, cô thực sự đã ngủ thiếp đi. Cô tỉnh dậy vì cảm giác xe hơi xóc nhẹ. Mở mắt ra, cô thấy mình đang ở trong vòng tay của Hứa Bạch Nghiên.
Anh bế cô ra khỏi xe, vào thang máy rồi vào nhà. Tiếng cửa đóng lại nặng nề phía sau. Hạ Du nuốt khan. Cô bắt đầu thấy lo lắng. Cô nắm lấy cổ áo sơ mi của anh, hỏi với giọng khàn khàn: "Đây là đâu?"
"Nhà anh."
Đầu Hạ Du như nổ tung: "…Chúng ta không có bất kỳ mối quan hệ nào. Anh đừng đưa tôi về nhà anh."
"Em nguyên tắc thế cơ à." Hứa Bạch Nghiên mỉa mai cười: "Chia tay rồi là không thể tiếp xúc chút nào sao? Sao, đã ở bên Tống Dư An rồi à?"
Mắt Hạ Du khẽ run: "Anh đưa tôi về đi."
Hứa Bạch Nghiên không để ý đến cô, cứ thế đi thẳng. Sau khi đi qua một cánh cửa nữa, lưng cô bỗng mềm đi. Cô được đặt lên giường. Anh cũng cúi người xuống theo.
Khoảng cách giữa hai người đột nhiên rất gần. Góc độ và vị trí này gần như ngay lập tức khiến cả hai nhớ lại những đêm ân ái trên chiếc giường ở Hải Thành.
Mắt Hứa Bạch Nghiên tối sầm lại, anh cúi xuống thấp hơn nữa. Đúng lúc anh sắp chạm vào môi cô, Hạ Du vội vàng quay mặt đi. Đầu cô đau như búa bổ: "Anh làm gì vậy…"
"Anh còn chưa hỏi em làm gì." Hứa Bạch Nghiên nói khẽ: "Em định nắm áo anh đến bao giờ?"
Hạ Du ngây người. Lúc này cô mới nhớ ra mình đã nắm chặt cổ áo anh từ nãy đến giờ, vội vàng buông tay ra.
Hứa Bạch Nghiên đứng thẳng dậy, mặt không cảm xúc, đột nhiên quay người lại: "Đứng ngây ra đấy làm gì, không vào đi."
Một vài tiếng bước chân vang lên. Ba người lần lượt bước vào phòng. Hạ Du lúc này mới nhận ra căn nhà này vẫn luôn có người. Quần áo họ mặc cũng thể hiện rõ thân phận, áo blouse trắng, họ là bác sĩ… Bác sĩ đến tận nhà anh ấy sao.
Hạ Du không kịp nghĩ ngợi nhiều, những người kia đã đứng bên giường cô. Họ vừa đo nhiệt độ vừa kiểm tra các chỉ số sức khỏe của cô. Trong cơn mơ màng, mu bàn tay cô lạnh đi rồi kim truyền nước biển đã được c*m v**.
Hạ Du vốn đã mệt lử, nay lại được nằm trên giường và có tác dụng của thuốc nên mí mắt cô càng nặng hơn. Giữa những cuộc trò chuyện mờ mịt của họ, cô không thể gắng gượng được nữa và chìm vào giấc ngủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!