Người tài xế cuối cùng đỗ xe ở bãi đậu gần ngôi chùa nhất. Hạ Du đưa Leo đi bộ một đoạn. Ngôi chùa này được mệnh danh là nơi thần linh ngự trị. Đây là một trong những ngôi chùa nổi tiếng nhất Hàng Thành. Nước suối trước chùa trong vắt, cây cối xung quanh xanh tươi. Chỉ cần đứng ở đây hít thở thôi cũng đã thấy lòng thư thái.
Nghe nói ngôi chùa này cầu gì được nấy nên bà Đường Uyển Hoa rất tin vào điều đó. Bà gần như đến đây mỗi dịp Tết. Do vậy, Hạ Du rất quen thuộc với nơi này.
"Anh có thể lấy hương ở đây. Khi vào trong, anh đốt rồi cầu nguyện." Sau khi mua vé vào cổng, Hạ Du dẫn Leo đến ngôi chùa đầu tiên
- Đại Hùng Bảo Điện. Cô giới thiệu về văn hóa ở đây rồi chỉ anh cách cầu nguyện.
Leo đặc biệt thích thú với những nét văn hóa này. Anh làm theo cô, cầm hai nén hương rồi thành tâm vái ba vái.
"Rồi sao nữa?"
Hạ Du: "c*m v** lư hương này là được."
"Được rồi." Leo cẩn thận cắm hương xong rồi quay sang hỏi cô: "Nơi này linh thiêng thật sao?"
"Có lòng thành thì ắt linh nghiệm."
Leo tò mò: "Thế lúc nãy cô ước gì?"
Hạ Du khựng lại một chút. Lúc nãy cô không ước gì cả, chỉ làm mẫu cho anh thôi. Cô không tin vào thần linh. Vì nhiều năm trước khi cùng bà Đường Uyển Hoa đến đây, lần nào cô cũng ước bố mẹ sẽ quan tâm và yêu thương mình, nhưng dường như điều đó chưa bao giờ trở thành sự thật.
"Điều ước không thể nói ra. Nếu nói ra thì sẽ không linh nữa."
Leo trợn tròn mắt gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy."
Sau đó, Hạ Du dẫn anh ta đi lên núi. Bậc thang chùa cứ lên mãi, mỗi khi đi qua một ngôi chùa, cô lại đưa anh ta vào tham quan một lần. Theo lời mời nhiệt tình của anh, cô cũng chụp vài tấm ảnh.
Leo hào hứng đăng những bức ảnh phong cảnh và ảnh chụp chung của họ lên Instagram.
Khi cả hai đi hết chùa rồi quay xuống, Leo đã đi khá mệt. Vì thế, họ chỉ lướt qua các địa điểm gần đó rồi đi thẳng đến nơi ăn trưa. Sau bữa ăn, họ đưa Leo về khách sạn nghỉ ngơi.
Công việc tạm thời kết thúc nhưng chưa hoàn thành vì họ còn có lịch trình vào buổi chiều. Hạ Du đi cả buổi sáng cũng mệt rã rời. Cơn cảm mà cô đã cố kìm lại tối qua có vẻ đang tái phát. Cô đành từ bỏ ý định đến quán cà phê nghỉ ngơi. Thay vào đó, cô thuê một phòng theo giờ ở một khách sạn bình dân và ngủ li bì hơn hai tiếng.
Sau đó, cô bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc. Tiểu Lưu nói rằng Leo đã nghỉ ngơi xong và chuẩn bị ra ngoài. Hạ Du ngủ được một lúc nên người cũng dễ chịu hơn một chút. Cô tiếp tục dẫn Leo đi dạo quanh con hẻm cổ cạnh khách sạn cho đến sáu giờ tối. Tiểu Lưu nhắc cô đã đến giờ đi ăn tối.
Hạ Du biết là tối nay có một bữa tiệc. Nghe nói còn có khá nhiều người, đều là đối tác làm ăn. Do đó, Hạ Du vẫn cần phải đi cùng để làm phiên dịch.
Thế nhưng cơ thể đã báo động sau một ngày làm việc. Cảm giác mệt mỏi lại ùa về. Thái dương cô giật giật, đầu hơi đau. Nhưng đã đến bước cuối cùng rồi, cô phải làm cho xong. Thế là Hạ Du uống một cốc cà phê lớn trước khi đi ăn tối, cố gắng lấy lại tinh thần.
Khoảng hơn hai mươi phút sau, xe đi vào một khu phức hợp tư nhân. Khi Hạ Du và Leo đi vào đại sảnh, cô thấy một dáng người quen thuộc.
Là Diệp Lạc. Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy ngắn màu đen, trang điểm cẩn thận. Trông cô ấy rất xinh đẹp. Người đàn ông bên cạnh Diệp Lạc khoảng ba mươi tuổi, dáng không cao, mặc vest. Trông anh ta rất lanh lợi. Anh ta dùng tiếng Anh chào Leo: "Chào anh Leo, lâu rồi không gặp. Hôm nay chơi vui không?"
Hạ Du đoán người này chính là bạn trai của Diệp Lạc, cũng là ông chủ thuê cô, Trần Thiên Hằng.
Leo dùng tiếng Anh trả lời: "Vui lắm. Hướng dẫn viên của anh rất tuyệt."
"Thế thì tốt, thế thì tốt. Mời anh vào. Bữa ăn đã sẵn sàng rồi." Anh ta nói rồi liếc nhìn Hạ Du: "Hạ Du đúng không?"
Hạ Du gật đầu: "Chào anh, anh Trần."
Trần Thiên Hằng gật đầu: "Trên bàn không có ai nói tiếng Pháp. Vài người tiếng Anh cũng không tốt. Lát nữa em chú ý phiên dịch cho Leo nhé."
"Vâng, em hiểu rồi."
"Leo, lại đây."
Leo và Trần Thiên Hằng đi trước. Diệp Lạc đi đến khoác tay Hạ Du và nói: "Đi thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!