Ngày hôm sau, Hạ Du rời nhà để quay lại trường học. Cô đã ngủ suốt cả ngày Chủ nhật. Dù cơn buồn ngủ không làm giảm sự mệt mỏi trên người cô, nhưng ít ra nó cũng giúp cô ngừng suy nghĩ.
Vào buổi tối, Lâm Oánh về và đoán được chuyện gì đó đã xảy ra nên hỏi cô có ổn không. Hạ Du gật đầu, nói rằng cô ổn, và sáng mai thức dậy sẽ lại là một con người mạnh mẽ.
Thế nhưng cô đã không thể làm một con người mạnh mẽ như lời đã nói.
Thứ Hai, lịch học của cô dày đặc. Hạ Du đi lại giữa các tòa nhà giảng đường, học những môn khác nhau trong các phòng khác nhau.
Sau khi kết thúc tiết ba vào buổi chiều, cô bất ngờ nhận được cuộc gọi của Tống Dư An. Anh hỏi cô tối nay có tiện đi ăn tối cùng không.
Hạ Du không có tâm trạng để ăn uống. Cô định tìm lý do để từ chối thì nghe anh nói hôm nay là sinh nhật mẹ anh, và mẹ anh đã mời cô đến ăn một bữa cơm thân mật.
Cô Lâm rất tốt với cô. Cô nhớ năm ngoái khi cô ấy tổ chức sinh nhật, cô cũng đã đến, và còn hứa năm nay cũng sẽ đến. Nhưng năm nay cô đã hoàn toàn quên mất chuyện này.
"Em quên sinh nhật cô Lâm rồi. Em còn chưa chuẩn bị quà nữa…"
Tống Dư An cười qua điện thoại: "Không sao đâu. Không cần quà đâu. Bữa tối ở nhà chỉ là một bữa ăn đơn giản để mừng sinh nhật một cách thân mật thôi mà. Thế này đi, sau khi em tan học vào buổi chiều, anh sẽ đến đón em."
Hạ Du: "Em muốn đi mua một vài thứ sau khi tan học. Anh không cần đến đón em đâu. Em sẽ mua rồi mang đến nhà anh."
"Thế thì anh sẽ đưa em đi. Hôm nay anh cũng ở trường mà. Tiện đường thôi. Chiều nay năm giờ em tan học đúng không? Lúc đó anh sẽ đợi em dưới lầu tại tòa Sùng Thượng."
Tống Dư An kiên quyết, không đợi cô nói gì thêm đã vội vàng cúp điện thoại. Chuông reng lên, tiết học tiếp theo bắt đầu ngay sau đó nên Hạ Du đành đặt điện thoại xuống.
Năm giờ, tiết học cuối cùng kết thúc. Hạ Du dọn sách vở vào cặp, chuẩn bị cùng Lâm Oánh ra khỏi lớp. Cô vừa đứng dậy thì thấy vài cô gái đang xì xào, đứng chặn ở cửa không biết đang nhìn gì.
"Tránh ra, tránh ra. Các cậu làm gì thế?" Lâm Oánh tò mò hỏi.
Lớp phó học tập vội vàng quay lại kéo cô ấy: "Trai đẹp! Có một anh chàng siêu đẹp trai ở ngoài hành lang! Trông có vẻ đang đợi ai đó!"
"Hả? Đâu?"
"Ra đây một chút, ra đây một chút, cậu nhìn đi!"
Lâm Oánh cố chen ra một khoảng trống. Khi cô ấy thấy người đang đứng ngoài hành lang, mắt cô ấy trợn tròn rồi lập tức rụt lại: "Hạ Du!"
Hạ Du, người vẫn đang đứng sau đám đông nhìn cô ấy khó hiểu. Lâm Oánh chỉ ra ngoài: "Người đó… Hứa Bạch Nghiên."
Hạ Du sững sờ: "Cái gì?"
"…Hứa Bạch Nghiên đang ở ngoài kia."
Mỗi khi Hứa Bạch Nghiên xuất hiện, cuộc sống cứ như một giấc mơ vậy. Nếu không tại sao người đáng ra đang ở đảo Hawaii lại xuất hiện ở bên ngoài lớp học của cô?
Hạ Du đứng ở cửa, nhìn người đàn ông cách đó không xa. Cổ họng cô khẽ nghẹn lại. Anh có vẻ đen hơn lần cuối cùng cô gặp, chắc là do mặt trời ở Hawaii quá gay gắt.
Thế nhưng điều đó không hề làm lu mờ vẻ điển trai của anh. Khi anh trầm mặc không nói gì lại toát ra một vẻ lạnh lùng khiến người ta không dám lại gần.
"Tan học chưa?"
"Sao anh lại ở đây?"
Cả hai cùng lúc lên tiếng.
Hứa Bạch Nghiên nhìn cô chằm chằm rồi bước lên vài bước: "Em nghĩ tại sao anh lại ở đây? Hạ Du, có những lời em tốt nhất nên nói lại một lần trước mặt anh."
Những người vừa rồi còn ồn ào ở cửa bỗng im bặt một cách ăn ý.
Chuyện gì vậy? Hóa ra người này đến tìm Hạ Du à?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!