Một lúc sau, thuyền trưởng đã lái du thuyền đến vị trí thích hợp. Hứa Bạch Nghiên đặt ván lướt sóng lên phần đuôi thuyền bằng phẳng rồi ra hiệu cho Hạ Du đứng dậy.
"Cô qua đây, tôi đã nói xong các quy tắc an toàn rồi, giờ tôi sẽ hướng dẫn các động tác sau khi xuống nước."
Hạ Du trong lòng vẫn còn bực mình, nhưng lúc này thời gian là vàng là bạc nên cô không đôi co với anh nhiều. Cô đi tới ngồi xuống rồi ngẩng đầu nhìn anh chờ đợi chỉ dẫn.
Hứa Bạch Nghiên nói: "Đầu tiên là tập mô phỏng đã nhé. Chốc nữa khi cô xuống nước, bước đầu tiên là phải nắm thật chặt dây lướt sóng và ván lướt sóng, ngay vị trí màu đỏ này này."
Vừa nói, anh vừa cúi người dùng ngón tay chỉ vào một điểm trên ván lướt sóng. Hạ Du nghiêm túc làm theo hướng dẫn của anh.
"Sau khi nắm chắc, cô đặt gót chân của mình lên ván, khoảng vị trí này." Ánh nắng buổi chiều chói chang, Hứa Bạch Nghiên vừa nói vừa lấy kính râm từ trong túi ra đeo vào.
Hạ Du làm xong động tác rồi nhìn anh. Cô nhận thấy không nhìn thấy mắt anh thì bản thân sẽ thấy thoải mái hơn. Bởi vì ánh mắt anh khi tập trung nhìn người khác khiến người ta không thể nào tự nhiên được.
"Huấn luyện viên, thế này được chưa ạ?"
"Được." Hứa Bạch Nghiên ngồi xổm xuống. "Một lát nữa, khi nghe tôi hô "chuẩn bị", cô sẽ buông ván ra, giơ tay lên cao, ừm… độ cao này là được rồi. Sau đó Tiểu Phương sẽ cho thuyền chạy, lúc này tôi sẽ nhắc cô hành động, cô phải lập tức đặt chân lên ván và ngồi xổm xuống."
Thoạt nhìn anh có vẻ nghiêm túc, nhưng hướng dẫn lại rất chi tiết. Sợ cô không hiểu, Hứa Bạch Nghiên còn ngồi xuống vị trí của cô, làm một động tác mẫu đơn giản. Sau khi đứng dậy, anh bảo cô xuống nước.
"Cứ, cứ thế xuống ạ?"
Hứa Bạch Nghiên nhẹ nhàng nói: "Hay là cô định lướt sóng giả trên thuyền cho đến tối?"
"…"
Hứa Bạch Nghiên nói một cách không khách sáo: "Xuống đi."
Trong thời tiết nóng bức, nước biển không hề lạnh. Hạ Du hít một hơi thật sâu rồi cẩn thận xuống nước. Áo phao đã đỡ cô, giúp cô nổi trên mặt nước.
Giọng của Hứa Bạch Nghiên từ trên đầu vọng xuống: "Nắm chặt dây, rồi đặt tay lên chỗ màu đỏ trên ván." Hạ Du thở phào một cái rồi làm theo.
Hứa Bạch Nghiên đứng ở đuôi thuyền, thấy vẻ mặt căng thẳng của cô thì có chút buồn cười: "Lướt sóng đuôi thuyền rất đơn giản, có rất nhiều người có thể đứng lên ngay từ lần đầu, cô không cần phải lo lắng như vậy."
Hạ Du mím môi. "Thật sao ạ?"
"Thử là biết thôi." Hứa Bạch Nghiên nói: "Dựng cổ chân lên, nhìn về phía bên trái rồi buông ván ra."
Nói xong, anh nhìn ra phía sau một cái rồi ra hiệu: "Đi thôi."
Thuyền trưởng phía sau nhận được hiệu lệnh thì cho thuyền chạy.
Sóng từ từ dâng lên. Hạ Du cảm nhận rõ ràng lực cản từ tấm ván. Tai nghe thấy Hứa Bạch Nghiên ra lệnh cho cô ngồi xổm xuống, cô liền gồng cứng nửa người, đặt chân lên ván lướt sóng.
Chẳng mấy chốc, con sóng càng lúc càng lớn, tốc độ của tấm ván cũng nhanh hơn, khiến tim Hạ Du đập mạnh, tai cô không còn nghe rõ bất cứ âm thanh nào nữa!
"Ưỡn lưng lên, cô đợi chút… đừng đứng dậy vội…"
Nghe loáng thoáng có tiếng người, nhưng lúc này Hạ Du đã không thể kiểm soát được tấm ván nữa, cũng không thể phân biệt anh đang nói gì. Tấm ván lắc lư dữ dội hai cái rồi cô ngã mạnh xuống nước.
Tấm ván bị hất tung, con sóng ập đến nhấn chìm Hạ Du. Nhưng nhờ có chiếc áo phao, sau vài cái chới với, cô đã ngoi lên được khỏi mặt nước đang dần yên tĩnh.
"Khụ, khụ khụ!"
Nước biển cuộn trào, mênh mông bất tận, có chút đáng sợ. May mắn là sau một lát, du thuyền lướt sóng cũng quay lại gần cô.
Cô ngước lên, thấy Hứa Bạch Nghiên đang ngồi xổm ở đuôi thuyền nhìn mình. Gió thổi phồng chiếc áo khoác của anh bay phấp phới. Anh đã bỏ kính râm xuống, đôi mắt màu hổ phách nhạt nhìn cô với một áp lực vô hình.
"Bị sặc nước à?" Anh hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!