Chương 37: Bốc Đồng

Hạ Du thỉnh thoảng lại nhớ về cái đêm đầu tiên cô ôm Hứa Bạch Nghiên.

Cô tự hỏi tại sao đêm đó mình lại bốc đồng như vậy.

Nếu là người khác… nếu đêm đó là một người khác ở quán Summer đưa cô về, và người đó cũng muốn ôm thử một cái, liệu cô có đồng ý không?

Câu trả lời rất rõ ràng là không.

Vậy nên cô nghĩ có lẽ mình là một người thích vẻ đẹp. Chính vì thế mà cô đã rung động trước Hứa Bạch Nghiên. Và cô cũng sẵn lòng buông thả một lần, không nỡ rời đi ngay.

Rất có thể là vậy.

Ngoại hình này… ngoại hình này thực sự quá cuốn hút.

"Em ở bên cạnh, anh sẽ ngủ được sao?"

"Ừm."

Hứa Bạch Nghiên kéo chiếc chăn bên cạnh đắp lên cho cả hai. Chiếc sofa rất lớn, đủ chỗ cho cả hai người nằm.

Hạ Du dựa vào lồng ngực anh, cảm thấy cằm anh tựa lên đầu cô… Anh ôm cô cứ như một con gấu bông vậy.

Nhưng cô không hề cảm thấy khó chịu. Bên ngoài chăn là không khí lạnh trong phòng, nhưng bên trong chăn lại là hơi ấm từ lồng ngực anh. Sự tương phản giữa lạnh và nóng này khiến người ta cảm thấy thoải mái và an toàn. Nằm một lúc, cô cũng dần cảm thấy buồn ngủ.

Sau đó cô thực sự đã ngủ thiếp đi lúc nào thì không nhớ rõ. Cô chỉ biết khi lơ mơ mở mắt ra, mình đang được Hứa Bạch Nghiên bế lên. Cô vô thức cọ nhẹ vào lồng ngực anh, lẩm bẩm: "Anh đi đâu vậy?"

Hứa Bạch Nghiên khựng lại, cúi đầu nhìn cô. Người trong vòng tay anh lúc này trông giống như một chú mèo nhỏ. Trái tim anh cũng mềm đi, nhẹ nhàng nói: "Sofa mềm quá, ngủ không thoải mái. Mình lên giường ngủ đi."

"Ồ."

Hạ Du nhắm mắt lại. Hai giây sau, cô bỗng choàng tỉnh, mở mắt thật to. Lên giường sao?

Cô liếc nhìn sang bên cạnh, nhận ra họ đã đi đến cửa phòng của anh. Tay nắm cửa treo một chiếc móc khóa hình cáo con quen thuộc của cô. Chỉ cần đẩy nhẹ, cánh cửa sẽ mở ra.

"Bây giờ là mấy giờ rồi?"

Hứa Bạch Nghiên: "Hai giờ sáng rồi."

Họ ngủ trên sofa mà đã lâu như vậy rồi.

Hứa Bạch Nghiên nói: "Ngủ tiếp đi, trời sáng rồi anh sẽ đưa em về."

"Ồ."

Miệng nói vâng nhưng khi thực sự được đặt lên giường anh, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt đặc trưng của anh trên chăn, Hạ Du vẫn không thể kìm được nhịp tim đập nhanh.

"Uống nước không?" Anh hỏi cô.

Hạ Du hắng giọng: "Có."

Hứa Bạch Nghiên đưa chiếc cốc trên bàn đầu giường cho cô. Khi thấy cô uống xong, anh lấy lại. "Sao thế, không muốn ngủ nữa à?"

Ánh đèn trong phòng mờ ảo, rất phù hợp với ban đêm. Gương mặt Hứa Bạch Nghiên dưới ánh sáng này trông thật dịu dàng nhưng cũng pha chút mờ ám. Hạ Du khẽ hít một hơi, kéo chăn nằm xuống.

"Muốn ngủ chứ."

Hứa Bạch Nghiên "ừm" một tiếng rồi tắt đèn.

Hạ Du cảm nhận được vị trí bên cạnh mình lún xuống một chút, là anh đã nằm xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!