Ngay tối hôm đó, sau khi đến phòng khám xử lý vết thương, họ đã ngồi bên bờ biển rất lâu.
Và cũng đã hôn nhau rất lâu.
Cả hai đều tìm thấy niềm vui trong những nụ hôn, cảm nhận sự rộn ràng của trái tim trong từng hơi thở dồn dập. Và Hạ Du cũng chỉ thỉnh thoảng mất tập trung một chút.
Cô biết anh có lập trường của riêng mình, trong tương lai rất có thể sẽ phải tìm một đối tượng phù hợp để kết hôn, còn với cô thì chỉ là yêu đương. Và cô cũng không hoàn toàn trong sáng. Cô chỉ muốn tận hưởng sự k*ch th*ch và vẻ đẹp của tình yêu.
Vậy thì cứ thế đi, chỉ là một mùa hè thôi mà, cô cũng không phải là người không chơi được.
Sau đó suốt nhiều ngày liền, họ sống như một cặp đôi đang yêu nồng nhiệt. Trừ những lúc cô đi làm, họ gần như luôn dính lấy nhau.
Hạ Du cũng theo Hứa Bạch Nghiên ra biển rất nhiều lần. Dưới sự chỉ dẫn của anh, kỹ thuật lướt sóng của cô đã tiến bộ vượt bậc.
Vào buổi tối, họ còn cùng nhau trượt ván trên những con đường ở Hải Thành. Khi mặt trời lặn, họ sánh bước bên nhau, cảm nhận sự phấn khích của tốc độ trong tiếng gió.
Nắm tay đi dạo, hẹn hò ăn uống, ôm hôn và chơi game…
Hạ Du cảm thấy khoảng thời gian ở bên anh là quãng thời gian tự do nhất trong cuộc đời cô.
Vì vậy, cô không màng đến được mất...
"Hạ Du, ăn sáng chưa?"
Hôm nay là ca làm sớm của cô. Cô dậy muộn một chút nên khi đến quán Summer, Trình Lập đã ở đó rồi.
"Em chưa, ngại quá, em đến muộn."
Trình Lập mỉm cười: "Không sao đâu. Anh biết tối qua em đi xem phim với A Nghiên nên về nhà muộn mà."
"Sao anh biết…"
"Tối qua anh có việc tìm cậu ấy. Lúc gọi điện thì biết cậu ấy vừa về đến nhà nên hỏi bâng quơ thôi." Trình Lập nói, "Đây có một chiếc bánh mì kẹp, kk làm đấy. Anh không đói, em cứ lấy ăn đi."
"À, vâng, cảm ơn anh."
"Không có gì."
Hạ Du đi vào quầy bar, ăn hai miếng bánh mì kẹp rồi nhận thấy đã có một vị khách đang ngồi trong quán. Đó là một người châu Âu, khoảng 30 tuổi, tóc vàng, đôi mắt màu xanh lam rất đẹp.
"Sao hôm nay lại có khách sớm vậy, anh ấy đã gọi món chưa? Cần làm đồ uống gì không?" Hạ Du khẽ hỏi.
Trình Lập: "Chưa gọi. Em ăn xong thì qua tiếp chuyện đi, anh phải ra ngoài bận việc rồi."
"Vâng."
Hạ Du vội vàng cắn thêm hai miếng bánh mì kẹp, nuốt xong thì cầm thực đơn bước tới. Cô chào hỏi bằng tiếng Anh và hỏi anh ta muốn dùng gì.
Người nước ngoài đó gọi một chiếc bánh chocolate và một ly cà phê Americano. Quán họ không bán Americano, vậy nên Hạ Du nói có thể dùng máy cá nhân để làm một ly cho anh ta, hỏi anh ta có phiền không. Anh ta liên tục nói cảm ơn và bảo không sao cả.
"Không có gì đâu." Hạ Du quay lại quầy bar, bắt đầu pha cà phê. Đúng lúc đó, cô thấy người nước ngoài cũng đi đến quầy bar và hỏi cô có biết lúc nào Felix sẽ đến không.
"Felix?" Hạ Du dừng lại. Cô thấy cái tên này quen nhưng nhất thời không nhớ ra.
Cho đến khi người nước ngoài đó lặp lại: "Felix Hsu. Xu bai yan?"
Cái tên tiếng Trung phía sau được đọc không chuẩn, nhưng Hạ Du vẫn nhận ra, anh ta đang nói đến Hứa Bạch Nghiên. Phải rồi, Felix Hsu, tên tiếng Anh của anh.
"Anh tìm anh ấy có việc gì không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!