Trong khu vườn, âm nhạc du dương vẫn tiếp tục vang lên như một thế giới cổ tích. Còn cỗ xe bí ngô của cô thì đã biến mất, cô không thuộc về nơi này, cần phải rời đi ngay lập tức.
"Hạ Du."
Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau. Hạ Du quay đầu lại và thấy Hứa Bạch Nghiên bước ra. Anh mặc một bộ vest bảnh bao, tuấn tú vô cùng. Ánh mắt anh nhìn cô vừa chuyên chú vừa dịu dàng, là điều mà cô chưa bao giờ cảm nhận được từ ai khác.
Tại sao ngay từ đầu đã biết không phải cùng một thế giới mà vẫn bất chấp tất cả mà đắm chìm vào? Vì sự bốc đồng, vì sự điên cuồng, vì không muốn đi theo lối mòn, và cũng vì những điều đặc biệt mà anh mang đến cho cô.
"Sao lại ra ngoài rồi? Không phải đã nói đợi anh ở khu đồ ngọt sao?"
Hạ Du che giấu cảm xúc trong đáy mắt. Lòng cô hơi trống rỗng: "Ăn nhiều quá nên muốn đi dạo, ai ngờ lại đi đến đây. Vừa nãy nhắn tin có làm phiền anh không?"
"Không có, anh cũng định đi cùng em."
"Được."
Hứa Bạch Nghiên đi đến bên cạnh cô, gọi điện cho tài xế.
"Có phải em thấy mệt rồi không?" Trong lúc chờ đợi, Hứa Bạch Nghiên thấy cô không nói gì nên hỏi.
"Không mệt." Hạ Du mím môi, đột nhiên ngước lên nhìn anh: "Em muốn hỏi anh một chuyện."
"Chuyện gì?"
Tim cô hơi thắt lại vì sợ câu trả lời sẽ quá khó để đối mặt. Hạ Du hít một hơi thật sâu rồi hỏi: "Hứa Bạch Nghiên, anh có... đối tượng hôn nhân sắp đặt nào chưa?"
Hứa Bạch Nghiên sững người, dường như cảm thấy có chút vô lý: "Đương nhiên là không có."
"Thật không?"
Hứa Bạch Nghiên nhíu mày: "Nếu anh có đối tượng hôn nhân thì sao chúng ta lại ở bên nhau?"
Hạ Du không nói gì, cúi đầu.
Hứa Bạch Nghiên đưa tay nâng mặt cô lên, muốn nhìn rõ biểu cảm của cô: "Sao tự nhiên lại hỏi thế? Có ai đó nói gì với em ở trong kia à?"
"Không phải." Hạ Du lắc đầu: "Em chỉ đột nhiên muốn biết thôi, vì… phim truyền hình và tiểu thuyết đều như vậy mà."
"Thế nào?"
"Những gia đình như nhà anh dường như đều sẽ sớm đính ước một vị hôn thê, hoặc có hôn nhân thương mại…"
"Em nghĩ anh là người như vậy à." Hứa Bạch Nghiên không quan tâm cô có trang điểm hay không, đưa tay khẽ nhéo mặt cô: "Vậy nên em nghĩ anh đang bắt cá hai tay?"
Anh trông có vẻ thực sự bực mình.
Hạ Du siết chặt tay: "Không có… Em chỉ đề phòng thôi."
Vì yêu đương thì được, nhưng không thể vô cớ trở thành người thứ ba.
Hứa Bạch Nghiên buông mặt cô ra, giọng nói dịu lại: "Em đề phòng quá đáng rồi đấy, Hạ Du. Anh không có vị hôn thê nào cả, cũng không có hôn nhân thương mại. Em là bạn gái duy nhất của anh, đừng nghĩ lung tung nữa."
"…Ồ."
Ánh đèn xe dần tiến lại gần và dừng trước mặt họ. Hứa Bạch Nghiên mở cửa xe và đưa cô vào ghế sau.
Khi xe khởi động, anh nắm lấy cổ tay cô giống như lúc đến, khẽ xoa tay cô. Sự dịu dàng và thân mật đó khiến người ta say mê.
Hạ Du cố kìm nén cảm giác chua xót trong lòng, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!