Hạ Du ngây người ra khi thấy một loạt dấu hỏi xuất hiện.
"Chuyện này… không hay lắm đâu…"
"Nhận được quà từ bạn gái, khoe một chút thôi mà." Hứa Bạch Nghiên cất điện thoại đi, mặt không đổi sắc nói: "Còn muốn chơi game nữa không?"
Hạ Du thấy hơi ngại, nhưng trong lòng lại vui sướng. Cô cảm giác như trong tim có rất nhiều con bướm đang vỗ cánh, cứ muốn bay ra ngoài.
"Ừm, chơi tiếp đi, màn vừa nãy còn chưa qua."
"Được, lại đây một chút."
Lần này, cô chỉ lại gần một chút thật, không ngồi vào lòng anh nữa. Bởi vì cả hai đều biết nếu ngồi vào lòng anh thì chắc chắn trò chơi lại không thể vượt qua được.
Trong một giờ tiếp theo, hai người phối hợp ăn ý, vượt qua được hai màn. Đến gần trưa, khi họ chuẩn bị dừng chơi để gọi đồ ăn thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
Hứa Bạch Nghiên cầm điện thoại lên xem camera, ánh mắt khựng lại.
Hạ Du: "Ai đến thế?"
Hứa Bạch Nghiên ném điện thoại sang một bên: "Bố mẹ anh."
"Bố mẹ?!"
Hạ Du sững sờ tại chỗ, sau khi định thần lại thì nhảy dựng lên khỏi ghế sofa: "Sao bố mẹ anh lại đột nhiên đến vậy?!"
Cô không hề có chút chuẩn bị nào, cũng không ngờ rằng mình sẽ gặp bố mẹ anh vào ngày hôm nay.
Hứa Bạch Nghiên nhận ra sự hoảng loạn của cô, anh đưa tay nắm lấy cổ tay cô, an ủi: "Bố mẹ cũng không báo trước với anh. Không sao đâu, em đừng lo lắng."
Làm sao có thể không lo lắng chứ!
Hạ Du nhìn về phía cửa. "Thế bây giờ phải làm sao, em ở đây có không tiện không?"
"Em là bạn gái của anh, có gì mà không tiện." Hứa Bạch Nghiên kéo cô ngồi xuống: "Anh đi mở cửa đây."
Vừa chạm vào ghế sofa, Hạ Du lại đứng lên ngay. Cô nhìn Hứa Bạch Nghiên đi về phía cửa, suy nghĩ một lúc rồi vẫn đi theo sau.
Mặc dù bây giờ cô rất muốn quay đầu bỏ chạy, bất kể là từ cửa sau nào. Nhưng dù sao đó cũng là bố mẹ Hứa Bạch Nghiên, cô mà bỏ đi như vậy sẽ rất bất lịch sự! Chi bằng chào hỏi một tiếng thì tốt hơn…
Bình tĩnh, cứ bình tĩnh. Chỉ là chào hỏi thôi mà.
Trên đoạn đường ngắn, Hạ Du tự trấn an mình như vậy, thế nhưng khi cánh cửa mở ra, nhìn thấy cặp vợ chồng xuất hiện, cô vẫn không thể bình tĩnh được.
Bởi vì cô đã bị choáng ngợp ngay lập tức.
Trong cuộc sống của cô hiếm khi thấy một cặp vợ chồng trung niên có khí chất như vậy. Thậm chí cô còn không muốn dùng từ trung niên để miêu tả họ, bởi vì họ trông thực sự rất trẻ.
Người đàn ông là người cô đã gặp trong cuộc họp video lần trước dáng người cao ráo, vẻ mặt nghiêm nghị, có hai phần giống Hứa Bạch Nghiên. Nhưng khi nhìn tận mắt, cô nhận ra ông ta uy nghiêm hơn trong video, tạo cảm giác đáng sợ.
Người phụ nữ bên cạnh ông ta mặc một chiếc váy trắng trang nhã, được chăm sóc rất tốt, trông chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi, giống như một ngôi sao Hồng Kông nào đó, ngũ quan tinh tế, vô cùng xinh đẹp. So với người đàn ông bên cạnh, bà ấy có vẻ hiền lành hơn. Khi thấy phía sau con trai mình có thêm một người, ngoài sự ngạc nhiên ban đầu, bà ấy chỉ nở một nụ cười thản nhiên.
"Sao bố mẹ lại đến." Hứa Bạch Nghiên khẽ cau mày.
"A Nghiên, lúc này không nên giới thiệu một chút sao?" Bà Lục Huệ Kiều nói.
Hứa Bạch Nghiên đè nén sự khó chịu trong lòng, quay đầu nhìn người phía sau: "Đây là bố mẹ anh."
Hạ Du vội vàng nói: "Chào chú dì ạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!