Chương 31: Rơi Xuống Nước

Lần đầu tiên Tống Dư An gặp Hạ Du là từ rất nhiều năm trước, khi đó cô vẫn còn là một cô bé mười ba tuổi. Bố mẹ anh nói với anh rằng Hạ Du là con gái thứ hai mà chú Hạ vừa đón từ quê về, mới đến đây còn lạ lẫm, đúng lúc cô lại học cùng trường cấp hai với anh, vậy nên anh có thể giúp đỡ cô một chút.

Vì ngày thường chú Hạ đối xử rất tốt với anh nên Tống Dư An đã đồng ý. Sáng sớm hôm sau khi chuẩn bị ra ngoài, anh gõ cửa nhà đối diện, muốn cùng cô đến trường.

Lúc đó Hạ Du rất gầy và cũng rất trầm lặng. Khi anh nói hôm nay cùng đi đến trường, cô nhìn bố mẹ mình, sau khi được họ xác nhận thì ngoan ngoãn đi theo bên cạnh anh.

Suốt quãng đường đi, chỉ có anh giới thiệu về mọi thứ xung quanh. Cô chỉ đáp lại một, hai tiếng "vâng", ngoài ra không nói gì thêm. Cô hoàn toàn khác với hai người chị em ồn ào kia của mình.

Sau này, có lẽ vì là người mới nên cô bị bạn bè bắt nạt ở trường. Nhưng cô không hề nói với bất kỳ ai. Nếu không phải một người bạn của anh tình cờ đi ngang qua và nhìn thấy, anh cũng không thể biết được những chuyện này.

Khi đó, anh đã rất tức giận hỏi tại sao bị bắt nạt mà không nói với chú Hạ và mọi người, cô nói bố mẹ cô rất bận, không muốn vừa mới đến đã gây phiền phức cho họ.

Khoảnh khắc đó, cô bé trông vừa bướng bỉnh lại vừa đáng thương. Thế là từ đó, anh bắt đầu ngày nào cũng đưa đón cô đi học, cùng cô ăn trưa, giúp cô làm quen với môi trường mới. Cũng từ đó, mối quan hệ của hai người ngày càng thân thiết. Cô bắt đầu tin tưởng, dựa dẫm vào anh, coi anh là người quan trọng nhất.

Bạn bè của anh thường nói Hạ Du giống như một cái đuôi nhỏ của anh, vừa ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, thật mong mình cũng có một cô em gái như thế.

Mỗi lần nghe vậy, lòng anh lại thấy vô cùng tự hào và vui vẻ, vì anh cũng cảm thấy Hạ Du như vậy rất tốt. Hơn nữa, sự tốt đó chỉ dành cho một mình anh mà thôi.

Lên đến đại học, mọi chuyện vẫn như vậy. Thế nên mỗi lần bạn cùng phòng hỏi thêm một câu "Hạ Du thật sự chỉ là em gái thôi à?", anh đều mắng họ một trận. Bởi anh cảm thấy câu hỏi đó làm "ô uế" mối quan hệ giữa họ.

Cho đến khi đến Hải Thành…

Là bị những lời nói của người bên cạnh ảnh hưởng đến bản thân ư? Hay vì một lý do nào đó khác?

Anh không biết.

Anh chỉ biết rằng kể từ khi anh phát hiện trong mắt Hạ Du đã có một người khác, và cô không còn coi anh là người quan trọng nhất nữa, tâm trí anh đã rối bời. Anh phát hiện mình rất khó chấp nhận sự thật này. Cứ nghĩ đến việc cô thích người khác, muốn ở bên người khác, anh lại cảm thấy bực bội không thể tả.

"Tống Dư An, cậu đứng ngây ra đó làm gì thế, vết thương khó chịu à?" Đúng lúc này, một giọng nói vang lên bên tai. Tống Dư An quay đầu lại, thấy Tiết Ân Cẩn đã đi xuống từ sân bóng chuyền.

Suy nghĩ quay trở về hiện tại, Tống Dư An lắc đầu: "Không khó chịu."

Tiết Ân Cẩn: "Vậy cậu cứ nằm trên ghế nghỉ ngơi đi, đừng đứng mãi. Lát nữa mà ngất xỉu thì tớ không thèm quan tâm đâu."

Tống Dư An "ừm" một tiếng, rồi hỏi: "Sao hôm nay cậu lại đến đây, không phải nói sẽ về nhà sao?"

Tiết Ân Cẩn nghe anh hỏi thế thì có chút hậm hực. Nói về nhà chỉ là lời nói trong lúc giận dỗi thôi, sau khi trò chuyện với Hạ Du hôm đó, cô vẫn muốn ở lại. Vì cô thật lòng thích Tống Dư An, vẫn chưa muốn từ bỏ.

"Tớ và anh Trình Lập cũng là bạn. Anh ấy mời tớ đến dự sinh nhật thì đương nhiên tớ phải đến rồi." Tiết Ân Cẩn nói: "Còn cậu, giờ này không ở khách sạn nghỉ ngơi cho tốt, đến đây làm gì?"

Tống Dư An khựng lại: "…Vết thương không có vấn đề gì nữa rồi."

Tiết Ân Cẩn hừ lạnh một tiếng: "Là biết Hạ Du sẽ đến nên cậu mới đến đây đúng không?"

Tống Dư An nhìn cô một cái, không nói gì, nhưng cũng coi như ngầm thừa nhận.

Tiết Ân Cẩn cảm thấy cay đắng. Cô không kìm được cơn giận, bất chấp tất cả mà nói thẳng: "Tống Dư An, Hạ Du bây giờ thích Hứa Bạch Nghiên rồi."

Nhìn thấy vẻ mặt của Tống Dư An bắt đầu thay đổi sau khi cô nói câu đó, cô cố kìm nén nỗi buồn và nói: "Dù thế nào đi nữa, cậu đã chậm chân rồi!"Trong nhà, điều hòa bật rất mát. Hạ Du đi theo chị kk lên lầu hai và cùng chị pha chế đồ uống. Không lâu sau, Hứa Bạch Nghiên cũng đi lên, đứng bên cạnh cô: "Xong chưa?"

Hạ Du: "Xong của anh rồi, đây."

Hứa Bạch Nghiên nhận lấy: "Lúc nãy có phải anh đã làm phiền em và Tống Dư An nói chuyện không?"

Hạ Du khựng lại: "Không, không có đâu ạ."

Hứa Bạch Nghiên: "Ồ, vậy thì tốt rồi."

"Em và Lâm Oánh cũng vừa mới đến thôi, cô ấy đi chơi bóng chuyền rồi. Em thì đứng đó một lát… hai đứa em chưa nói chuyện lâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!