Chương 29: Hôn

Mười phút sau, y tá đi ra và thông báo vết thương đã được khâu xong, đồng thời đưa bệnh nhân đến phòng bệnh.

Hạ Du nhanh chóng nhìn thấy Tống Dư An ngồi trên xe lăn. Anh vẫn mặc bộ đồ lướt sóng, dính một chút máu. Góc trán được băng bó bằng gạc, còn khuôn mặt thì có vẻ hơi tái.

"Tiểu Du, sao em lại đến đây?" Nhìn thấy Hạ Du, đôi mắt Tống Dư An khẽ sáng lên. Kể từ lần cãi nhau ở quán bar rồi chia tay, hai người không còn liên lạc nữa. Trong lòng anh vẫn còn giận, nhưng giờ nhìn thấy cô, anh vẫn thấy vui trước tiên.

Hạ Du đi bên cạnh xe lăn: "Em gặp anh Thái ở Summer, anh ấy nói anh đang ở bệnh viện, thế nên em đi cùng anh ấy đến luôn. Anh Dư An này, anh bị ván của người khác va vào hay là ván của chính mình thế?"

Nghe vậy, Tống Dư An hơi ngượng: "Ván của anh. Sóng to quá, anh ngã rồi đập vào ván."

"Môn thể thao này nhất định phải cẩn thận gấp bội. Sau này đừng thử những con sóng quá khó nữa nhé."

"Ừm…"

Thang máy đến, mọi người cùng nhau bước vào.

Hạ Du hỏi: "Anh nói với cô chú chưa?"

"Chưa, anh sợ họ lo. Em cũng đừng nói với họ nhé."

"Được rồi."

Phòng bệnh ở tầng 5. Sau khi đưa Tống Dư An đến nơi, mọi người giúp anh thay quần áo ướt. Vì lúc nãy đều lướt sóng, người ai nấy cũng ướt sũng nên bây giờ họ cần phải về tắm rửa sạch sẽ.

"Hạ Du, vậy phiền em ở lại đây một lúc nhé." Thái Vĩ Hào nói.

Hạ Du: "Yên tâm, em ở đây trông chừng. Mọi người mau về tắm rửa đi."

"Ừ ừ."

Sau khi mọi người rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Hạ Du và Tống Dư An. Khi mọi người còn ở đó thì không sao, nhưng chỉ còn hai người, không hiểu sao không khí lại trở nên gượng gạo.

Hạ Du ngồi xuống bên giường, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Em đi mua ít trái cây nhé. Anh Dư An, anh muốn ăn gì không?"

"Không cần, bây giờ anh không muốn ăn gì cả."

"Thế thì em rót cho anh cốc nước, anh nằm xuống nghỉ ngơi đi."

Đầu Tống Dư An vẫn còn choáng váng rất khó chịu, nhưng anh không muốn nhắm mắt lại, cứ thế nhìn Hạ Du đi đi lại lại bận rộn vì anh.

"Hôm nay không đi làm à?"

Hạ Du: "Em xin nghỉ rồi. Oánh Oánh đến Hải Thành chơi, em đi cùng cô ấy hai ngày."

"Được."

Hạ Du mang nước đến, sau khi cho Tống Dư An uống xong, điện thoại cô bỗng rung lên. Đó là tin nhắn của Lâm Oánh, nói rằng Hứa Bạch Nghiên vừa đến Summer, nhưng chỉ ở một lát rồi đi luôn.

Hạ Du trả lời: [Anh ấy có nói gì không?]

Lâm Oánh: [Không, chỉ chào hỏi thôi]

Hạ Du: [Được rồi… Cậu cũng đói rồi nhỉ, mau đi ăn cơm đi]

Lâm Oánh: [Đừng lo cho tớ, bên cậu thế nào rồi?]

Hạ Du: [Không nghiêm trọng lắm, nhưng phải ở lại bệnh viện theo dõi một đêm. Tớ đang đợi anh Thái quay lại]

Gửi tin nhắn xong, Hạ Du bấm vào khung chat của Hứa Bạch Nghiên. Cuộc trò chuyện của họ dừng lại ở tin nhắn "Được" mà anh vừa trả lời. Cô nhìn chằm chằm một lúc, muốn gửi thêm gì đó cho anh, nhưng cứ gõ rồi lại xóa, cuối cùng không gửi đi được gì cả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!