Chương 28: Tai Nạn

Ngày hôm sau, Hạ Du mặc lại bộ đồ lướt sóng lần trước và cùng Hứa Bạch Nghiên lướt sóng thêm lần nữa. Lần này họ đi ra chỗ sâu hơn và tận hưởng trọn vẹn hơn.

Khoảng chập tối, sau khi vui vẻ trở về từ biển, cả hai cùng nhau ăn tối rồi lái xe về chỗ ở.

Khi xe dừng trước cửa nhà trọ của Hạ Du, Hứa Bạch Nghiên đi vòng ra cốp xe, lấy ra một chiếc ván lướt đường và một chiếc ba lô vuông vắn đưa cho cô.

Hạ Du ngẩn ra: "Đây là…"

"Tặng em. Sau này chơi lướt đường có thể dùng tấm ván này."

Chiếc ván được bọc xung quanh, rõ ràng là còn mới, chưa từng được sử dụng. Hạ Du vội xua tay: "Em muốn chơi thì mượn của mọi người là được rồi, không cần phải tặng riêng cho em một cái đâu."

"Mỗi lần đều phải mượn phiền phức lắm. Có ván của mình thì có thể luyện tập bất cứ lúc nào."

"Nhưng mà…"

"Không nhưng nhị gì hết." Hứa Bạch Nghiên kiên quyết nhét món đồ vào tay cô: "Cứ xem như là lễ bái sư đi. Đương nhiên em coi nó là quà bạn trai tặng cũng được."

Hạ Du ôm lấy tấm ván ngước nhìn anh. Lồng ngực cô như được lấp đầy bằng một loại nước đường ấm áp ngọt ngào: "Huấn luyện viên, cảm ơn anh…"

Hứa Bạch Nghiên chợt bật cười: "Hạ Du, em vẫn luôn gọi anh như thế à?"

"Hả?"

"Huấn luyện viên."

"…Nhưng anh đúng là huấn luyện viên mà."

"Nhưng bây giờ em vẫn gọi như vậy, đôi khi khiến anh cảm thấy vi phạm nguyên tắc dạy lướt sóng."

Hạ Du ngập ngừng: "Ý anh là gì?"

"Thầy giáo và học sinh không hợp yêu đương."

Hạ Du bỗng thấy lúng túng: "Vậy… em nên gọi anh là gì?"

"Tên."

Hạ Du ngẩn người. Đến lúc này, cô mới nhận ra mình hình như chưa bao giờ gọi tên anh nên cảm thấy có chút xa lạ.

"Hứa Bạch Nghiên?" Cô thăm dò gọi.

Ánh mắt Hứa Bạch Nghiên khẽ cụp xuống. Anh thấy tên mình được thốt ra từ miệng cô thật dễ nghe: "Sau này cứ gọi như vậy đi."

"Ồ…"

"Cả cái này nữa, bên trong là bộ đồ bảo hộ." Hứa Bạch Nghiên đưa chiếc túi vuông cho cô: "Em vẫn là người mới, sau này mỗi lần chơi nhớ đeo đồ bảo hộ vào."

Hạ Du gật đầu.

Hứa Bạch Nghiên nhẹ nhàng vỗ đầu cô: "Được rồi, về đi, nghỉ ngơi thật tốt."

"Vâng."

Về đến phòng, Hạ Du tháo lớp bọc trên tấm ván và bộ đồ bảo hộ ra. Sau khi đã chơi lướt đường vài lần, cô cũng đã tìm hiểu giá của loại ván này trên mạng, nghĩ rằng sau này về cô cũng sẽ mua một cái để chơi.

Nhưng những tấm ván cô thấy trên mạng rõ ràng không đẹp bằng chiếc mà Hứa Bạch Nghiên tặng. Đây là một chiếc ván lướt đường hợp tác giữa Carver và Lost, mặt dưới có màu vàng chanh rực rỡ rất bắt mắt.

Hơn nữa nó còn là một mẫu đã ngừng sản xuất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!