Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.
Hạ Du khẽ nắm chặt ngón tay: "Em thấy có người đang nói chuyện với anh, nghĩ là em đi tới không tiện lắm nên…"
"Sao lại không tiện? Chẳng lẽ em sợ làm phiền anh xin WeChat của người khác à?"
Tâm tư bị vạch trần, mặt Hạ Du có chút xấu hổ. Cô lúng túng cố gắng chuyển chủ đề: "Ừm… Sắp đến giờ rồi, chúng ta mau vào đi?"
Cô đưa tay muốn lấy vé, nhưng anh lại không đưa. Anh cúi đầu nhìn cô: "Lúc nãy em nên đi tới."
Hạ Du: "Nhưng em đi tới cũng không biết phải làm gì…"
Hứa Bạch Nghiên cụp mắt. Sự bực bội khi thấy cô quay đầu bỏ đi dần chuyển thành sự cáu kỉnh. Anh nhận ra cô vẫn chưa thực sự nhập vai… cũng chẳng quan tâm người khác có xin WeChat của anh hay không.
Quả nhiên khi tiến độ quá nhanh, người gặp rắc rối lại chính là anh.
Hai người nhìn nhau. Hạ Du cũng nhận ra anh đang không vui, nhưng cô thực sự không biết phải xử lý tình huống này thế nào, đành nói: "…Em xin lỗi. Vậy lần sau em sẽ đi qua?"
Sắc mặt Hứa Bạch Nghiên không hề khá hơn sau lời xin lỗi của cô. Anh nhìn cô một lúc lâu, rồi đặt vé xem phim vào tay cô: "Thôi, đi xem phim đi."
"…"
Họ vào rạp. Bộ phim nhanh chóng bắt đầu. Xung quanh tối dần. Hạ Du lén lút nhìn sang, chỉ thấy bóng nghiêng của Hứa Bạch Nghiên in dưới ánh sáng xanh có vẻ căng thẳng và nghiêm túc.
Khi nghiêm túc, Hứa Bạch Nghiên luôn rất đáng sợ. Thế nên cô không dám nói thêm lời nào nữa, thu lại ánh mắt, cố gắng tập trung vào bộ phim. Tuy nhiên, đầu óc cô lại cứ nghĩ về chuyện vừa rồi. Kết quả là suốt cả bộ phim, cô đều trong trạng thái lơ đãng.
Trạng thái đó cứ tiếp tục cho đến khi anh đưa cô về nhà.
Về đến phòng, Hạ Du chạy ra ban công lén nhìn xuống dưới. Xe của Hứa Bạch Nghiên vẫn đỗ ở cổng, anh chưa rời đi ngay. Từ xa, cô mơ hồ nhìn thấy hình dáng của anh qua cửa kính xe.
Cô cảm thấy hụt hẫng, thấy mình đã làm hỏng một buổi hẹn hò vốn dĩ rất vui. Nhưng… nếu là một cô gái khác, buổi chiều họ sẽ làm gì?
Chiếc xe ở phía xa cuối cùng cũng từ từ lăn bánh rời đi. Hạ Du quay lại sofa, ngẩn người nhìn chú mèo nhồi bông dễ thương.
Đúng lúc đó, điện thoại reo lên. Lâm Oánh gọi video call.
Hạ Du lấy lại tinh thần, bắt máy.
"Hạ Du, hôm nay tớ lấy một đống quần áo này! Cậu xem có đẹp không, không đẹp thì tớ trả lại." Từ trong màn hình, Lâm Oánh đang ngồi dưới sàn mở gói hàng.
Hạ Du đặt điện thoại lên chiếc bàn nhỏ trước sofa, ôm gối dựa vào ghế và xem cô bạn trình diễn. Áo ba lỗ, áo quây, quần gợi cảm, váy dài… toàn những bộ đồ mang phong cách đảo biển.
"Bộ này đẹp không?"
Hạ Du gật đầu: "Đẹp, lãng mạn quá."
"Được, vậy tớ giữ lại. Để tớ thử bộ khác nhé… Còn bộ này thì sao?"
"Có quá hở hang không?"
Lâm Oánh mặc đồ quay một vòng trước camera: "Không đâu! Ở biển người ta mặc thế này mà! Sao cậu ở đó một tháng rồi mà vẫn cổ hủ thế."
Hạ Du nhún vai: "Thôi được rồi, cậu thấy ổn là được."
"Tớ thấy ổn. Khi nào đến, cậu cũng có thể mặc." Lâm Oánh nói: "Để tớ thay bộ khác nhé."
"Ừm."
Sau hơn nửa tiếng thử quần áo, cuối cùng Lâm Oánh cũng cho Hạ Du xem hết. Theo lời khuyên của Hạ Du, Lâm Oánh đã trả lại một phần ba số đồ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!