Chương 24: Hẹn Hò

Chấp nhận cái gì cơ…

Chấp nhận sự theo đuổi của cô nên họ trở thành bạn trai, bạn gái sao?

Nhanh thế ư?

Điều này liệu có bình thường không?!

Hạ Du cảm thấy lúng túng và hoảng loạn, nhưng sâu thẳm trong lòng lại dâng lên một cảm giác hăm hở, mong chờ. Cô đã từng thề sẽ không sống một cuộc đời ngoan ngoãn, theo khuôn phép. Vậy thử một lần làm chuyện điên rồ thì có sao đâu…

Bộ đồ bảo hộ đã được đeo đầy đủ. Hứa Bạch Nghiên đứng dậy, vỗ nhẹ lên đầu cô: "Đi thử đi."

Anh dừng lại rồi nói thêm: "Bạn gái?"

Tai Hạ Du đỏ bừng, nhưng cô không muốn phản bác bất cứ điều gì nữa. Cô vội liếc nhìn anh: "Em đi đây!"

Hứa Bạch Nghiên khẽ nhếch môi: "Ừm."

Trong sân trượt, có một đường dốc dài gọi là "bơm". Nó giống như một con sóng đang đóng băng, đòi hỏi người chơi phải phối hợp toàn thân theo nhịp lên xuống để tăng tốc. Sau khi luyện tập các động tác cơ bản một lúc, Hạ Du muốn thử trượt trên đường này.

Hứa Bạch Nghiên đồng ý, hướng dẫn cô cách di chuyển trên đường dốc. Sau đó anh tự mình làm mẫu vài lần cho cô xem.

Hạ Du nhận ra rằng khi vào chế độ hướng dẫn, Hứa Bạch Nghiên lại trở về dáng vẻ nghiêm túc, tập trung và hơi khắt khe như khi dạy cô lướt sóng.

"Đừng nhìn xuống chân, chú ý cái dốc thứ tư."

Sau vài lần thử, Hạ Du dần nắm được kỹ thuật di chuyển. Hứa Bạch Nghiên chỉ đi theo bên cạnh và thỉnh thoảng chỉ đạo.

Nghe lời anh, Hạ Du nhìn về phía trước, hít một hơi thật sâu, chân trước đạp lên ván, chân sau dùng lực. Lực của cô chưa đủ nên khi qua dốc, cô phải dồn hết sức lực. Lần này, cô đã thành công. Ván trượt nhờ lực đó mà lao lên cao, vượt qua vài con dốc rồi lại lao xuống rất nhanh.

Tốc độ xuống dốc quá nhanh, adrenaline của Hạ Du tăng vọt, cô không có ý định dừng lại. Tối nay cô điên thật rồi, điên cả về mặt tình cảm lẫn hành động.

Cô lợi dụng tốc độ, hơi khom người, chuẩn bị lao lên dốc lớn tiếp theo.

"A!"

Bỗng nhiên, một vòng tay siết lấy eo cô từ phía sau. Cả người cô bay lên không trung, còn chiếc ván trượt thì bay thẳng về phía trước.

"Anh phải công nhận em liều thật đấy." Giọng Hứa Bạch Nghiên vang lên sau gáy cô, hơi thở anh có chút gấp gáp, rõ ràng là đã tăng tốc để đuổi kịp cô. Áaa

Hạ Du cuộn tròn như một con tôm trong vòng tay anh. Vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, cô quay đầu lại nhìn anh: "Sao vậy? Sao lại bắt em dừng lại?"

Chiếc ván dưới chân Hứa Bạch Nghiên giảm tốc độ, dừng hẳn lại: "Không phải anh đã bảo em sau khi qua dốc này thì phải giảm tốc độ sao? Em thì hay rồi, còn tăng tốc lao về phía trước . Cứ theo đà này, qua dốc tiếp theo là em sẽ ngã ngay đấy!"

Hạ Du bấy giờ mới nhận ra: "Em tưởng em có thể làm được…"

"Rất nguy hiểm, tạm thời em chưa thể làm thế được."

"Vâng."

Thấy vẻ mặt có chút tiếc nuối của cô, Hứa Bạch Nghiên cũng không nỡ trách mắng nữa. Anh chỉ nói: "Đợi sau này luyện tập thành thạo rồi thì hãy làm những động tác khó hơn."

"Vâng."

Cảm giác k*ch th*ch qua đi. Hạ Du thả lỏng chân, nhưng lại nhận ra chân mình vẫn đang lơ lửng, không thể chạm đất. Cô cúi đầu xuống nhìn, mới thấy Hứa Bạch Nghiên đang dùng một tay bế cô lên, giữ chặt eo cô.

Vì dùng lực, bắp tay anh nổi lên những đường gân sắc nét, gân xanh nổi lên, khiến người ta cảm nhận được sức mạnh đầy hoang dã bên trong.

Tai cô bất ngờ nóng lên, cô nhỏ giọng nói: "Anh có thể thả em xuống rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!