Dũng khí là thứ có thể dâng trào trong chốc lát. Nó cũng có thể lụi tàn rất nhanh, nhưng những lời đã nói ra thì không thể rút lại được nữa.
Đêm ở quán bar cuối cùng cũng kết thúc vào lúc rạng sáng. Trình Lập và kk vì đã uống nhiều nên không định quay lại nhà Hứa Bạch Nghiên lấy xe nữa mà bắt taxi về thẳng. Họ định đưa Hạ Du đi cùng, nhưng khi quay lại thì thấy Hứa Bạch Nghiên đã gọi sẵn taxi và đẩy cô vào trong.
"Hai người say thế này rồi, về nghỉ sớm đi. Để tôi đưa em ấy về."
Trình Lập và kk nhìn nhau, hiểu ra điều gì đó nhưng không nói nhiều. Họ vẫy tay đầy tin tưởng: "Vậy cậu phải đưa cô ấy về tận cửa đấy nhé."
Hứa Bạch Nghiên: "Ừ, biết rồi."
Chuyện này anh cũng không phải làm lần đầu.
Nói lời tạm biệt với mọi người xong, Hứa Bạch Nghiên cúi người ngồi vào ghế sau. Người đã ngồi sẵn ở đó đang nghiêng đầu nhìn anh. Thấy anh vào, cô nhanh chóng quay đi.
"Nhìn gì đấy?"
Hạ Du nhìn vào lưng ghế trước: "Em có nhìn anh đâu…"
"Ồ." Hứa Bạch Nghiên không bóc mẽ cô, anh nói địa chỉ với tài xế.
Chiếc xe lăn bánh, ánh đèn đường lướt qua trên cửa kính lúc sáng lúc tối, phác họa một nửa hình dáng của hai người ở ghế sau. Hạ Du hít thở vài lần trong sự im lặng. Do tác dụng của cồn nên cô không thể giữ bình tĩnh. Trong đầu cô cứ có tiếng gì đó kêu gào, hoàn toàn đối lập với sự yên ắng trong xe.
"Chóng mặt không?" Hứa Bạch Nghiên hỏi.
Hạ Du lại liếc nhìn anh. Chiếc xe đã đi qua đoạn đường đèn sáng. Bên ngoài cửa sổ tối mờ, khuôn mặt anh ẩn trong bóng tối, chỉ có đôi mắt là sáng lạ thường.
"Một chút."
"Ly cocktail đó nồng độ cồn rất cao, thế mà em lại uống hết sạch." Giọng anh nhẹ nhàng, lười biếng, không có ý trách móc mà còn mang theo chút dịu dàng.
Hạ Du mím môi không nói gì. Cô có chút lúng túng, không biết phải trả lời thế nào nên bèn dựa vào ghế, giả vờ chợp mắt.
Và cứ thế suốt quãng đường, không gian trở nên yên tĩnh.
Khoảng hơn 20 phút sau, chiếc xe dừng trước cổng khu nhà trọ. Hứa Bạch Nghiên xuống xe mở cửa chờ cô.
Đêm khuya, đèn trong khu nhà trọ được điều chỉnh ở chế độ dịu nhẹ. Ánh sáng trắng mờ ảo trông như ánh trăng đang rọi xuống. Hạ Du đi đến trước cửa, quay đầu nhìn Hứa Bạch Nghiên: "Anh không quay lại xe à?"
Hứa Bạch Nghiên khẽ nhướng mày: "Anh cứ tưởng tối nay em sẽ không mở miệng nói một câu nào."
"…"
"Sao, tỉnh rượu rồi thấy hối hận à?"
Hạ Du ngẩn ra, ngón tay khẽ cong lại: "Lúc em nói những lời đó em không hề say. Nên không có chuyện tỉnh rượu. Em chỉ… chỉ cảm thấy như đang mơ thôi."
Hứa Bạch Nghiên cười nhạt, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cô: "Như thế mà không say à?"
Hạ Du: "Thật sự không… chỉ là cảm giác không thật thôi."
Vì đây là lần đầu tiên trong đời cô nói ra những lời bốc đồng như vậy, làm những việc điên rồ như thế. Tim cô đập rộn ràng vì hành động của mình nhưng lý trí lại cho rằng chuyện đó quá vô lý, chẳng khác gì một giấc mơ.
"Em có muốn thử xem nó có phải là sự thật không?" Hứa Bạch Nghiên đột nhiên nói.
Hạ Du ngây người hỏi: "…Thử thế nào ạ?"
Hứa Bạch Nghiên đứng thẳng người: "Có thể ôm một cái."
Mắt Hạ Du mở to. Cảm xúc đã phần nào bình lặng suốt quãng đường lại bắt đầu dâng trào dữ dội. Phản ứng đầu tiên của cô là lùi lại, nhưng sâu thẳm bên trong lại bắt đầu gào thét.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!