Quán bar "The Sea" hôm nay đông nghẹt người, nhạc xập xình, người ra vào tấp nập. Hạ Du theo sau Hứa Bạch Nghiên đi thẳng vào trong.
"Hạ Du, bọn chị ở đây này!"
Theo tiếng gọi, Hạ Du nhìn thấy kk, Trình Lập và một vài người bạn khác đang ngồi cùng nhóm của Tống Dư An.
"Bọn chị đến muộn nên chỉ còn bàn nhỏ. Vừa hay gặp Tiểu Cường và Dư An ở đây nên họ rủ ngồi chung."
Tống Dư An và bạn cùng phòng gần đây có thuê huấn luyện viên học lướt sóng ở Summer nên cũng đã quen biết Trình Lập và kk. Tình cờ gặp nhau ở đây, lại có sẵn một chiếc bàn lớn nên cả nhóm quyết định ngồi chung.
Hạ Du khựng lại, nhưng đã đến nơi rồi. Nếu quay đầu lại sẽ rất kỳ lạ, thế là cô đành bước tới.
Trong dãy ghế chỉ còn lại hai chỗ trống. Một trong số đó ở cạnh Tống Dư An.
Cô đang suy nghĩ không biết có nên ngồi xuống không thì Hứa Bạch Nghiên đã ngồi vào bên phải Tống Dư An, rồi ra hiệu cho cô ngồi vào bên phải anh.
Anh cố ý tạo khoảng cách giữa cô và Tống Dư An.
Hạ Du ngồi xuống, thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Vừa nãy bọn chị đã gọi một vài món rồi, chỉ còn hai người là chưa gọi. Muốn ăn hay uống gì thì nhanh chóng gọi đi nhé." kk chỉ vào mã QR trên bàn.
Vì đã ăn quá nhiều đồ ở khu ăn vặt nên Hạ Du vẫn chưa đói, cô chỉ gọi một món tráng miệng nhỏ. Hứa Bạch Nghiên thì gọi đại hai món.
Quán bar hơi ồn ào. Các bàn khác đang chơi trò chơi.
Nhân lúc mọi người đang trò chuyện, Hạ Du ghé sát tai Hứa Bạch Nghiên nói nhỏ: "Huấn luyện viên, cảm ơn anh lúc nãy nhé."
Hứa Bạch Nghiên nghiêng đầu nhìn cô: "Cảm ơn gì?"
"Thì… anh đã nói em đang theo đuổi anh đó." Hạ Du sờ mũi: "Lúc đó em hoảng quá. Nếu anh không nói như vậy thì em không biết phải giải thích thế nào."
"Ồ." Hứa Bạch Nghiên khẽ nhếch môi: "Vậy em định cảm ơn anh như thế nào?"
Ánh đèn trong quán bar mờ ảo, tiếng nhạc lại lớn. Vì vậy, họ phải ghé sát vào nhau để nói chuyện. Nhờ thế, cô có thể thấy rõ nụ cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt anh.
Hạ Du suy nghĩ một chút: "Mời anh đi ăn cơm?"
"Lại mời anh đi ăn cơm à?"
Hạ Du khẽ ho một tiếng: "Vậy em cũng không biết phải cảm ơn anh thế nào."
"Em đã mua gì ở quầy hàng bên ngoài vậy?" Hứa Bạch Nghiên đột nhiên chỉ vào chiếc túi ở chân cô.
Hạ Du không ngờ anh lại chú ý đến việc cô mua đồ. Cô cúi xuống mở túi: "Cái này á, là đồ treo bằng nỉ làm thủ công thôi."
Hứa Bạch Nghiên đưa tay ra: "Cho anh xem."
"Được…"
Hạ Du lấy đồ ra khỏi túi đưa cho anh. Hứa Bạch Nghiên cúi đầu nhìn vài giây. Anh cầm con thỏ nhỏ đặt vào tay cô, còn con cáo nhỏ thì anh giữ lại.
"Cái này, coi như là quà cảm ơn nhé."
Hạ Du sững sờ, trong đầu cô có một sợi dây bỗng căng ra. Cô ấp úng mãi mới nói được: "Nhưng… đây là một cặp, là đồ đôi mà."
Hứa Bạch Nghiên liếc nhìn cô: "Anh biết."
"…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!