Chương 21: Không Phải Em Đang Theo Đuổi Tôi Sao

Khu vực gần bãi biển Vịnh Lâm Đình hôm nay thực sự rất đông người. Dọc theo con đường rợp bóng dừa, đủ loại quầy hàng ăn uống được bày bán san sát. Trên sân khấu dựng ở bãi biển, buổi biểu diễn vẫn đang tiếp tục.

Dưới sân khấu, rất nhiều nam thanh nữ tú đang tụ tập. Họ khoác lên mình những bộ trang phục rực rỡ sắc màu, tay cầm những ly cocktail lấp lánh như cầu vồng. Mọi thứ hiện lên đúng với vẻ đẹp của tuổi trẻ.

Hà Gia Sâm và một vài người bạn đã đến đây từ sớm. Anh hẹn gặp mọi người ở một quán cà phê bên bãi biển. Vừa nhìn thấy họ, anh liền chạy tới: "Mọi người chậm quá, giờ này mới đến!"

Vừa dứt lời, mắt anh dán chặt vào Hạ Du đang đứng phía sau: "Ôi trời! Hạ Du, hôm nay em đẹp quá vậy."

Anh vốn dĩ là người nói chuyện thẳng thắn, Hạ Du cũng đã quen nên chỉ cười đáp: "Cảm ơn anh… Hôm nay anh cũng rất đẹp trai."

"Thật sao? Thật sao? Áo sơ mi này là anh mới mua, tóc cũng vừa mới nhuộm xong!" Hà Gia Sâm lập tức khoe chiếc áo sơ mi hồng và mái tóc màu xanh sẫm của mình.

Hứa Bạch Nghiên liếc nhìn anh ta, có chút khinh bỉ: "Hôm nay cậu định đóng vai con bướm hoa à?"

"Không, hôm nay em đóng vai mỹ nam." Hà Gia Sâm chen vào bên cạnh Hạ Du, đẩy Hứa Bạch Nghiên sang một bên: "Mọi người chưa ăn gì đúng không? Đi thôi, đi mua đồ ăn thôi."

Hạ Du nhìn kk. kk kéo tay cô: "Chúng ta cùng đi. Mấy món ăn vặt ở đây ngon lắm."

"Được."

Cả nhóm đi về phía khu bán đồ ăn vặt. Mọi người đều chưa ăn tối nên mua rất nhiều đồ rồi cùng nhau chia sẻ.

Hạ Du đứng đợi món mực nướng ở một quầy đồ nướng. Trong tay cô là bạch tuộc viên và đá bào. Vì chờ lâu và cũng đã đói bụng, cô không nhịn được mở hộp bạch tuộc viên rồi ăn một viên.

"Hạ Du, bánh mochi xong rồi này! Ăn một miếng đi!" Hà Gia Sâm hào hứng chạy từ quầy khác đến. Thấy Hạ Du không rảnh tay, anh liền dùng nĩa xiên một viên mochi vị xoài đưa cho cô.

Hạ Du khựng lại, định dùng nĩa của mình nhưng trên đó còn dính vị mặn của bạch tuộc viên, sợ làm hỏng vị ngọt của mochi. Cô lại nhớ lúc nãy kk và mọi người cũng thoải mái đút cho nhau ăn, ai cũng vui vẻ mà chẳng bận tâm.

Vậy nếu bây giờ cô ngại Hà Gia Sâm đút cho cô một miếng mochi thì liệu có phải là quá xa cách không… Nghĩ vậy, cô liền cúi người xuống.

Nhưng đúng lúc đó, viên mochi trước mặt cô đột nhiên chuyển hướng.

Hứa Bạch Nghiên không biết đã xuất hiện bên cạnh từ lúc nào. Anh giật tay Hà Gia Sâm, đưa viên mochi anh ta đang cầm xiên tới miệng mình rồi ăn mất.

Hạ Du: "…"

Hà Gia Sâm: "Này, còn nữa mà! Anh, anh gấp gì chứ, cái này là của Hạ Du mà."

Hứa Bạch Nghiên nhai vài miếng rồi nuốt xuống: "Khoai tây chiên của cậu xong rồi đấy, qua lấy đi."

"Thật hả? Vậy em đi trước đây! Hạ Du, lát nữa anh sẽ mang tới cho em ăn nhé."

Hạ Du: "Được."

Hà Gia Sâm chạy đi, chỉ còn lại hai người họ trước quầy mực nướng. Hứa Bạch Nghiên quay sang nhìn người chủ quầy đang nướng mực hỏi: "Cái này của cô à?"

Hạ Du gật đầu: "Vâng, sắp xong rồi."

"Bạch tuộc viên của cô ngon không?"

Hạ Du ngơ ra một chút: "Ngon, anh ăn không?"

Hứa Bạch Nghiên đút hai tay vào túi quần, cúi đầu nhìn cô: "Có."

Hạ Du không suy nghĩ gì nhiều, giống như lúc Hà Gia Sâm định đút cho cô, cô trực tiếp dùng nĩa xiên một viên bạch tuộc viên tròn tròn đưa đến miệng anh. Nhưng cùng lúc đó, cả hai đều sững lại.

Một người không ngờ cô lại đút cho mình ăn.

Một người lại đột nhiên nhớ ra anh có tay, có thể tự lấy một viên mà ăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!