Bận ôn bài, bận thi cử, sau bữa ăn với Tống Dư An hôm đó, Hạ Du lại có hai tuần không gặp lại anh.
Cuối tháng Sáu, gần đến môn thi cuối cùng, Hạ Du và Lâm Oánh hẹn nhau ôn tập ở thư viện.
Trời dần tối, Hạ Du tháo tai nghe, khẽ cử động cổ tay rồi cầm lấy điện thoại bên cạnh.
Trên WeChat không có tin nhắn chưa đọc nào. Hạ Du bấm vào vòng bạn bè lướt một lúc thì thấy nội dung mà Tiết Ân Cẩn đăng hai tiếng trước.
Sau bữa cơm hôm đó, Tiết Ân Cẩn đã chủ động xin WeChat. Hạ Du không từ chối, một phần vì không muốn làm mất lòng người khác, phần khác thì… cô tò mò không biết cuộc sống của Tiết Ân Cẩn sẽ như thế nào.
Tần suất đăng bài trên vòng bạn bè của Tiết Ân Cẩn rất cao, cơ bản ngày nào cũng có một bài, nào là đồ ăn, bạn bè, thể thao... Vòng bạn bè của cô ấy vô cùng phong phú, hoàn toàn khác với cuộc sống bình lặng, nhạt nhẽo và đơn điệu của Hạ Du.
Bài đăng hôm nay của Tiết Ân Cẩn là những bức ảnh chụp các thiết bị lướt sóng chuyên nghiệp trong một cửa hàng. Trong số đó có một bức ảnh xuất hiện bóng dáng vài chàng trai, trong đó có một người là Tống Dư An.
Dòng trạng thái là: "Dẫn mọi người đi xem thiết bị này."
Tống Dư An đã thả tim cho bài đăng đó.
Hạ Du có chút thất thần nhìn vào màn hình, nghĩ rằng chắc hẳn họ vẫn thường xuyên gặp nhau.
"Này, sao thế?" Lâm Oánh bên cạnh nhận thấy cô đang thất thần, bèn ghé sát lại hỏi nhỏ.
Hạ Du cất điện thoại. "Tớ hơi đói rồi."
"Tớ cũng vậy. Hay là hôm nay dừng lại ở đây thôi, đi ăn nhé."
"Được."
Hai người đồng ý, thu dọn sách vở và laptop rồi cùng nhau ra khỏi thư viện. Giờ này căng tin trường chắc chắn sẽ đông nghẹt người nên cả hai quyết định đi ăn đồ nướng ở cổng trường.
Quán nướng ở cổng trường này rất được sinh viên ưa chuộng, đồ ăn vừa ngon vừa rẻ, cô chủ thì đặc biệt thân thiện. Lúc này, bên những chiếc bàn vuông ngoài trời đã có không ít người ngồi. Than củi nổ lách tách, trong không khí tràn ngập mùi thì là và thịt nướng thơm lừng.
Hạ Du và Lâm Oánh sợ nóng, chọn xong các món nướng liền vào bên trong, ngồi xuống vị trí gần máy điều hòa nhất.
"Tớ đi lấy nước uống đây, cậu uống gì?"
Hạ Du suy nghĩ một chút rồi nói: "Giống cậu."
"Giống tớ á? Tớ uống bia đấy."
"Vậy thì lấy cho tớ một chai bia luôn nhé."
Từ khi quen Hạ Du, Lâm Oánh chưa bao giờ thấy cô gọi rượu uống, dù trước đó cô đã thuyết phục rằng đồ nướng và bia là một sự kết hợp hoàn hảo nhưng cô ấy vẫn không mảy may động lòng. Hôm nay có chuyện gì vậy?
"Ơ, Hạ Du nhà chúng ta lớn rồi hả? Muốn uống bia rồi à?"
Hạ Du cười nhạt. "Không phải cậu nói sao, bia giúp xả stress mà."
Trong tình huống này, Lâm Oánh đương nhiên nghĩ rằng cô nói xả stress là do áp lực học tập nên khoác vai cô và nói: "Đúng đúng đúng, đúng là xả stress thật! Để tớ đi lấy cho cậu!"
Không có gì thoải mái hơn việc sau một ngày ôn bài mệt mỏi được ăn một bữa đồ nướng. Khi đồ nướng được mang lên, hai người cắm cúi ăn lấy ăn để.
Ăn được một nửa, Lâm Oánh nhận ra Hạ Du uống bia còn nhanh hơn cả mình, lon bia cô vừa lấy cho Hạ Du đã cạn sạch rồi. Cô lập tức cảnh giác: "Hạ Du, cậu chắc là mình uống được không đấy?"
"Lâm Oánh, có phải tớ không được lòng mọi người không?"
Một câu nói đột nhiên bật ra không đầu không đuôi. Lâm Oánh sững sờ: "Sao lại thế? Sao cậu lại nói vậy?"
"Tớ thấy mình không được lòng ai cả." Hạ Du chống tay lên đầu, thỉnh thoảng lại chạm vào ly, lẩm bẩm: "Hình như mọi người đều không chọn tớ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!