Chương 19: Dịu Dàng

Hạ Du không ở lại xem lại lần nữa. Có lẽ cô cảm thấy mình đã ở đây quá lâu hoặc có thể là khi nghe câu nói đó, trong lòng cô bỗng cảm thấy hoang mang. Một khi hoang mang, cô lại muốn trốn chạy khỏi hiện trường.

"Cô Hạ, cô đi bộ ra à?" Khi đến cổng khu dân cư, người bảo vệ mỉm cười hỏi.

Hạ Du cảm thấy mặt mình nóng bừng vì cái nóng, cô mơ hồ "vâng" một tiếng.

Người bảo vệ nói: "Nếu có gì cần, cô cứ ấn chuông ở cổng, đồng nghiệp của tôi sẽ lập tức đến đón cô."

"Không sao đâu… Tôi đi dạo một chút." Hạ Du mỉm cười với anh ta rồi đứng ở một chỗ mát mẻ.

Xe đã đặt vẫn còn 10 phút nữa mới đến, cô cần phải đợi ở đó.

Trong lúc rảnh rỗi ngẩn người, cô không thể kìm được mà nghĩ đến câu nói và ánh mắt của Hứa Bạch Nghiên khi nãy. Cô nghĩ… chắc chắn là cô đã bị ảnh hưởng bởi những lời nói về tình yêu mùa hè táo bạo của Lâm Oánh.

Nếu không thì tại sao khi nhìn Hứa Bạch Nghiên trên ghế sofa, trong đầu cô lại hiện lên nụ hôn hỗn loạn đó. Và tại sao cô lại cảm thấy giọng điệu của anh khi nói câu nói đó có chút khác so với bình thường.

Không, không, không có gì khác cả.

Nửa sau của bộ phim chắc chắn rất hay, anh chỉ đơn giản là nói có thể xem lại cùng cô thôi… Trọng tâm không phải là chuyện "cùng nhau"! Đúng vậy, là như thế.

Hạ Du dùng tay làm quạt, cố gắng hạ nhiệt cho khuôn mặt, cũng cố gắng quạt bay ánh mắt tĩnh lặng mà dịu dàng của Hứa Bạch Nghiên khi nhìn mình.

"Cô Hạ, có cần nước suối không?" Người bảo vệ thấy cô có vẻ rất nóng, bèn tốt bụng hỏi.

Hạ Du giật mình: "Không cần, không cần, xe của tôi đến rồi!"

Chiếc xe màu trắng dừng trước mặt cô. Hạ Du kéo cửa xe, bỏ chạy khỏi nơi đó như một con thỏ.Sau khi về đến chỗ ở, Hạ Du thay quần áo và đi tắm. Nằm trong căn phòng máy lạnh mát rượi, đầu óc cô cuối cùng cũng bình tĩnh lại được một chút.

Nằm một lúc, Lâm Oánh gọi video cho cô.

Lâm Oánh lúc này đang ở nhà, ôm nửa quả dưa hấu, vừa múc ăn vừa chào cô: "Hạ Du, thứ Sáu tuần sau tớ chuẩn bị đến Hải Thành rồi nè!"

Hạ Du ngạc nhiên: "Thật sao?"

"Thật chứ! Mẹ tớ đã đồng ý rồi, còn cho tớ một khoản tiền nữa~"

Hạ Du nhẩm tính thời gian: "Vậy là còn chín ngày nữa."

"Đúng vậy. Bây giờ tớ có thể mua vé máy bay rồi. Này, khi đó tớ có thể ở cùng phòng với cậu không?"

"Cái này tớ phải hỏi ông chủ của chúng tớ đã."

"Được, cậu hỏi đi. Nếu không được cũng không sao, tớ có thể đặt một phòng khác ở cùng nhà trọ với cậu."

"Được thôi."

Lâm Oánh: "À, gần đây cậu học lướt sóng thế nào rồi? Tớ có thể đuổi kịp cậu không đây!"

Hạ Du: "Gần đây tớ không học… Tớ nói với cậu rồi mà, huấn luyện viên bị thương ở chân nên gần đây không thể dạy được."

"Huấn luyện viên đẹp trai bị thương ở chân thì cậu không nghĩ đến việc nhờ huấn luyện viên khác dạy à? Nhất định phải là anh ấy sao?"

Kể từ lần trước Hạ Du định tìm Hà Gia Sâm học lướt sóng nhưng bị Hứa Bạch Nghiên giận, cô thật sự không còn nghĩ đến việc tìm một huấn luyện viên khác nữa. Trong đầu cô chỉ có suy nghĩ "chờ Hứa Bạch Nghiên khỏi bệnh".

"Cậu mà cũng có biểu cảm đó là sao, thật sự không ai thay thế được anh ấy à?"

"Không… không phải." Hạ Du vội vàng giải thích: "Vết thương của anh ấy cũng có liên quan đến tớ một chút mà. Gần đây tớ chắc chắn phải chăm sóc anh ấy, không có nhiều thời gian để lướt sóng. Hơn nữa anh ấy là cao thủ mà, để anh ấy dạy chắc chắn sẽ đạt hiệu quả gấp đôi."

Điều quan trọng nhất là cô đã hứa với anh sẽ không tìm huấn luyện viên khác. Nếu anh biết cô tìm người khác, chắc chắn anh lại giận mất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!