Sáng hôm sau, Hạ Du đến tiệm lúc hơn 9 giờ để chuẩn bị mở cửa.
Hôm nay có một hoạt động bóng chuyền bãi biển nhỏ, người qua lại tấp nập. Vì thế danh sách đồ uống cũng tăng lên rất nhiều. Kk và Trình Lập lo cô không xoay sở kịp nên đã đến tiệm giúp đỡ từ lúc hơn 10 giờ.
"Chào người đẹp, cho bọn anh hai ly nước lựu, ba ly nước dưa hấu." Lại một nhóm người đi vào tiệm. Đó là sáu, bảy chàng trai, tất cả đều mặc quần bơi mà không mặc áo.
Ăn mặc như vậy ở bãi biển là chuyện bình thường, nhưng điều đáng chú ý là nhóm người này có thân hình rất đẹp, cơ bụng và cơ ngực lộ rõ. Sau khi gọi món thì họ tìm một chỗ ngồi xuống, cười đùa kể về chuyện lúc chơi bóng.
"Nhìn cũng được đó chứ." Kk ghé sát vào Hạ Du nói nhỏ một câu.
Hạ Du "Hả?" một tiếng, nghiêng đầu nhìn cô ấy thì thấy Kk đang ra hiệu cho mình nhìn mấy vị khách kia. Hạ Du hiểu ý, khẽ cười.
"Này này này, anh vẫn còn ở đây đó nhé. Bị anh bắt quả tang đang ngắm trai đẹp rồi nha." Trình Lập bên cạnh nói với giọng đầy vẻ nguy hiểm.
Kk lập tức phủ nhận: "Em đâu có ngắm, em bảo Hạ Du nhìn mà, đúng không Hạ Du?"
Trình Lập hạ giọng: "Em thôi đi, ngày nào Hạ Du chả được nhìn Hứa Bạch Nghiên, mấy người này sao mà lọt vào mắt được."
Kk dỗ dành: "Thì em cũng nhìn anh hàng ngày nên cũng không lọt vào mắt được đâu."
Trình Lập khẽ hừ một tiếng tạm hài lòng. Nhưng Hạ Du ở bên cạnh lại thấy có gì đó không ổn. Cô và Hứa Bạch Nghiên sao lại bị so sánh với một cặp đôi đang yêu chứ…
"Em đâu có ngày nào cũng nhìn huấn luyện viên đâu." Hạ Du nhỏ giọng phản bác.
Trình Lập nhếch môi: "Vậy em nói xem anh nói có đúng không, tên Hứa Bạch Nghiên đó có đáng để nhìn hơn mấy chàng trai đẹp kia không?"
Hạ Du vốn không định trả lời câu hỏi này. Thế nhưng cô lại không biết tại sao, trong đầu bỗng dưng xuất hiện hình ảnh đêm qua ở phòng tắm nhà Hứa Bạch Nghiên.
Vai rộng, eo thon, da trắng, cơ bụng, cơ liên sườn… Cái gì cần có đều có, lại còn rất đẹp. Nếu để so sánh, thân hình của Hứa Bạch Nghiên chắc chắn là hơn hẳn tất cả những người có mặt ở đây.
"Em không biết đâu!" Hạ Du cúi đầu làm nước ép nhưng tai thì đã đỏ bừng vì những hình ảnh trong đầu, tim đập thình thịch.
Chết tiệt, sao lại nhớ rõ thế này cơ chứ…
Trình Lập không nhận ra, chỉ nói: "Được rồi, vậy lần sau bảo cậu ta trình diễn một chút. Cởi áo ra thân hình cũng khá đấy."
Hạ Du: "…Cũng không cần đâu."
"Không sao, phúc lợi cho nhân viên mà."
Hạ Du mím môi, trước khi tai nóng hơn, cô vội rời khỏi quầy bar: "Nước dưa hấu xong rồi, em mang đi trước đây."
kk: "Được."
Sau khi Hạ Du đi, kk cười rồi đá Trình Lập một cái: "A Nghiên có biết anh lại hào phóng như vậy không?"
Trình Lập cười mờ ám: "Có gì đâu. Hôm qua cái tên đó còn khoe khoang trong nhóm chat rằng mình có một cô học trò vừa chu đáo vừa hiếu thảo. Cho nên phải cho học trò xem một chút ưu điểm của bản thân để tránh bỏ chạy chứ!"Hôm nay cửa tiệm bận rộn, Hạ Du phải đến 6 giờ tối mới giao lại tiệm cho kk để tan làm.
Thời gian này chạy về nhà Hứa Bạch Nghiên nấu một bàn đầy đủ các món ăn thì không kịp rồi. Cô định ghé một nhà hàng để mua đồ ăn mang đi, sau đó mua thêm nguyên liệu để hầm một nồi canh đơn giản là được.
Nhưng vừa bước ra khỏi cửa tiệm, cô đã gặp Tống Dư An và nhóm bạn của họ. Họ có vẻ cũng vừa ra ngoài để ăn tối, cả nhóm đang tụ tập lại.
"Hạ Du!" Tiết Ân Cẩn thấy cô thì giơ tay chào trước.
Hạ Du khựng lại, mỉm cười bước đến: "Mọi người đi ăn tối à?"
Tiết Ân Cẩn: "Đúng rồi, còn em định đi đâu thế?"
"Em đi chợ một lát."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!