Chương 17: Phòng Tắm

Buổi tối khi đến Vịnh Lâm Đình lần nữa, Hạ Du đã quen thuộc hơn rất nhiều. Chắc người bảo vệ cũng đã được Hứa Bạch Nghiên dặn dò trước nên khi thấy cô thì anh ta chào hỏi rất nhiệt tình, còn giúp cô xách túi đồ ăn bỏ lên xe đưa đón.

Gió đêm thổi hiu hiu, mang theo chút hơi nóng đặc trưng của Hải Thành. Nhưng vừa bước vào nhà Hứa Bạch Nghiên, cô lập tức cảm nhận được luồng khí lạnh phả vào. Điều hòa trong nhà anh bật mạnh thật.

"Huấn luyện viên, huấn luyện viên?" Hạ Du gọi hai tiếng nhưng không ai đáp. Cô bèn lấy điện thoại ra nhắn tin cho anh để thông báo rằng cô đã đến. Sau đó cô cất điện thoại, tự mình vào bếp làm bữa tối.

Rửa rau, cắt rau, bắt đầu nấu nướng… Hạ Du nhớ lại một vài sở thích của anh khi ăn cơm cùng nhau trước đây: anh thích ăn cay nhưng không thích tỏi và hành lá. Vì vậy cô cho nhiều ớt hơn, còn các loại gia vị khác thì nêm nếm cẩn thận.

Khoảng một tiếng sau, ba món ăn đã hoàn thành. Món canh hầm xương thứ tư vẫn đang om trong nồi, Hạ Du định đợi Hứa Bạch Nghiên ngồi vào bàn rồi mới múc ra để canh không bị nguội. Nhưng anh… hình như vẫn chưa xuất hiện.

Hạ Du đi ra phòng khách lấy điện thoại, thấy anh cũng không trả lời tin nhắn của mình nên cô gọi thẳng cho anh. Kết quả là không ai bắt máy.

Có chuyện gì vậy nhỉ? Hạ Du lập tức cảm thấy lo lắng. Anh biết giờ này cô sẽ đến nhà nấu cơm, chắc chắn anh sẽ không ra ngoài. Vậy nếu ở nhà, tại sao lại không có chút phản ứng nào? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?

Hạ Du lập tức nhìn một vòng quanh tầng một, không thấy ai, vậy chắc là anh ở trên lầu rồi. Cô bước lên cầu thang thì có chút do dự. Tự ý đi lung tung vào khu vực riêng tư của người khác chắc chắn là không đúng. Nhưng dù sao anh cũng là bệnh nhân, nhỡ chẳng may lại ngã ở đâu đó thì sao?

Nghĩ đến đây, Hạ Du không chần chừ nữa mà cô bước lên lầu.

Đây là lần đầu tiên cô đến, hoàn toàn không quen thuộc nên chỉ có thể tìm từng phòng một. Hai phòng đầu tiên là một phòng làm việc và một phòng khách không có giường, mãi đến phòng thứ ba, Hạ Du mới xác nhận đây là phòng ngủ chính của Hứa Bạch Nghiên. Bởi vì đèn ở bên cạnh đang bật, còn có một mùi hương nhẹ nhàng, hình như là từ cây nến thơm đặt bên cạnh.

Hạ Du lại gọi một tiếng huấn luyện viên rồi bước vào thêm vài bước. Cô nhìn thấy tấm rèm cửa đóng kín, ở giữa phòng là một chiếc giường lớn có vẻ hơi lộn xộn… Bộ chăn ga gối đệm màu trắng kem, chiếc chăn được lật ra một nửa giống như vừa mới rời giường. Cuối giường là bộ đồ ngủ, có lẽ vừa thay ra rồi vứt bừa.

Ở một bên khác của giường, trên tường có một màn hình chiếu lớn. Trước màn hình là một chiếc ghế lười lớn, trên sàn là vài chiếc tay cầm chơi game.

Đây là một căn phòng rất đàn ông, mang tính riêng tư cao. Hạ Du cảm thấy rất đường đột khi đứng ở đây.

Vì vậy cô không dám nhìn kỹ, xác nhận anh không ở trong phòng thì định quay ra ngoài. Nhưng vừa quay đầu, cô chợt nhận ra cửa phòng tắm đang đóng.

Có khi nào anh ngã trong phòng tắm không?

Tim cô bỗng thắt lại. Hạ Du bước nhanh đến cửa, giơ tay gõ: "Có ai không ạ?"

Không ai trả lời. Có thể là anh đã ngất xỉu vì ngã hoặc không ở trong đó. Hạ Du quyết định mở cửa xem thử.

Cô lấy một tay che nửa mặt, để đề phòng nhìn thấy những thứ không nên thấy, tay còn lại ấn tay nắm cửa.

"Hả?"

Ngay lúc đó, một lực không thuộc về cô kéo cánh cửa vào trong. Hạ Du hơi trợn mắt, chưa kịp phản ứng thì đã bị luồng hơi nước từ trong khe cửa xông thẳng vào mặt.

Hơi nước trong lành, lạnh lẽo, còn pha lẫn chút hương cam chanh thoang thoảng. Mùi hương này cô rất quen thuộc, vì nó chính là mùi trên người Hứa Bạch Nghiên.

"Cô đang rình mò đấy à?"

Một giọng nói từ trên đầu cô vang lên.

Hạ Du kinh hoảng ngước mắt lên, phát hiện Hứa Bạch Nghiên đang đứng sau cánh cửa. Anh hình như vừa tắm xong, tóc còn ẩm ướt và… không mặc áo trên!

"A!"

Theo phản xạ, cô đẩy cửa. Người đứng sau cánh cửa bị đẩy trúng, cơ thể nghiêng ra sau.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Hạ Du nhận ra người sau cửa là bệnh nhân. Cô vội vàng đưa tay ra kéo anh lại! Nhưng không kéo được anh mà lại bị lực kéo ngược về phía sau!

Bốp! Rầm!

Hai tiếng vang lên gần như cùng một lúc.

Một tiếng là tiếng cửa phòng tắm đập vào tường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!