Hạ Du biết chắc chắn cô đã làm Hứa Bạch Nghiên phật lòng rồi.
Chắc hẳn anh sẽ nghĩ cô không biết điều. Anh định dạy cô, nhưng cô lại muốn đi với người khác…
Thật ra buổi trưa hôm đó, khi Tống Dư An kéo tay cô đi, cô đã định từ chối anh ấy rồi. Nhưng từ nhỏ đến lớn cô luôn quen nghe lời Tống Dư An nên chữ "không" cứ nghẹn lại, không thể nói ra nhanh được. Thế là cô đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất, dẫn đến việc Hứa Bạch Nghiên tức giận, giẫm lên chiếc ván trượt cô để dưới đất và làm trẹo mắt cá chân quý giá của mình.
Rời khỏi bệnh viện, Hà Gia Sâm đưa Hứa Bạch Nghiên về nhà, còn Hạ Du cũng về chỗ ở của mình. Vừa về đến, cô đã nằm vật ra giường, trong đầu chỉ toàn hình bóng Hứa Bạch Nghiên, cảm giác vô cùng chán nản.
Bác sĩ nói chân của anh sẽ không thể hoạt động bình thường trong một hai tuần, vậy thì càng khỏi nói đến chuyện lướt sóng. Hiện tại, anh hẳn đang giúp Trình Lập dạy học đúng không? Vậy nếu không dạy được, tiền lương cũng sẽ mất sao?
Hơn nữa, anh rất tốt với cô. Anh không chỉ dạy cô trượt ván miễn phí mà lần trước khi cô say, anh còn đưa cô về để đảm bảo an toàn… Càng nghĩ càng rối, Hạ Du càng cảm thấy áy náy.
Thế là sáng sớm ngày hôm sau, cô đã dậy từ rất sớm. Cô ra ngoài mua một ít thuốc bổ và trái cây, sau đó gọi điện cho kk.
Mọi người đều đã biết chuyện của Hứa Bạch Nghiên từ hôm qua, nên khi Hạ Du hỏi địa chỉ nhà anh để đến tặng chút trái cây, kk vui vẻ cho cô địa chỉ.
"Cậu ấy có nhiều tính nết quái gở lắm, không thích người lạ đến nhà đâu. Em cứ gửi cho bảo vệ là được, chỉ cần có lòng là đủ rồi."
"Hạ Du, em không cần tự trách đâu. Cậu ấy nghỉ ngơi một thời gian không đi dạy cũng không sao, chuyện tiền lương không phải vấn đề đâu."
Hạ Du ban đầu nghĩ kk chỉ an ủi mình thôi, vì làm gì có ai lại không quan tâm đến tiền lương. Nhưng hai mươi phút sau, khi Hạ Du đi taxi đến nơi thì cô đã hiểu rõ lời nói đó.
Cô không quá quen thuộc với Hải Thành, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nơi Hứa Bạch Nghiên ở không hề rẻ chút nào.
Nơi này là khu biệt thự Vịnh Lâm Đình. Chiếc taxi vừa rồi đi dọc theo con đường ven biển tuyệt đẹp, cây xanh rợp bóng, từng ngọn cỏ cành cây đều được cắt tỉa gọn gàng.
Xe dừng lại ở cổng chính của khu dân cư. Cánh cổng vòm lộng lẫy với mặt ngoài màu trắng tinh khôi kết hợp những đường nét sẫm màu, hướng thẳng ra khung cảnh biển tuyệt đẹp ở phía xa.
Tài xế nói xe bên ngoài không thể vào được. Hạ Du cũng nhớ lời dặn của kk nên sau khi xuống xe, cô đi đến phòng bảo an hỏi xem có thể gửi đồ ở đây không. Người bảo vệ tuân thủ nghiêm ngặt quy định, nói rằng cần có sự cho phép của chủ nhà và lập tức gọi điện.
"Cô Hạ phải không ạ? Anh Hứa cho phép cô vào." Gác máy xong, người bảo vệ nói.
Vào trong sao?
Chị kk trước đó đã nói anh không thích người khác đến nhà. Nhưng nghĩ lại, tình trạng của Hứa Bạch Nghiên hiện tại rất bất tiện nên việc anh bảo cô mang đồ vào cũng hợp lý.
Hạ Du gật đầu: "Vâng, vậy tôi mang vào đây."
"Mời cô lên xe, tôi sẽ đưa cô đi."
"Hả?"
Người bảo vệ không để cô kịp thắc mắc đã mở cổng và dẫn cô đến chiếc xe điện bên cạnh.
Ngơ ngác ngồi lên xe, Hạ Du thầm cảm thấy may mắn vì lúc nãy đã không khách sáo với người bảo vệ. Bởi vì khu dân cư này rất rộng lớn, mỗi căn biệt thự đều là biệt thự đơn lập, mỗi căn đều cách nhau một khoảng đủ xa để không làm phiền đến nhau. Nếu đi bộ, mang theo đống đồ này chắc cô sẽ chết vì mệt.
"Cô Hạ, đến nơi rồi ạ." Vài phút sau, chiếc xe điện dừng lại, người bảo vệ lễ phép nói.
Hạ Du cảm ơn, từ chối lời đề nghị giúp xách trái cây của anh ta rồi tự mình đi đến cổng ấn chuông.
Tiếng chuông cửa trầm lắng vang lên, vài giây sau, cánh cổng sân mở ra. Cô thò đầu vào nhìn không thấy ai, bèn bước theo con đường lát đá vào trong.
Cuối con đường là bậc thang, đi lên mới đến cửa chính. Cửa không khóa, Hạ Du khẽ đẩy một cái, cửa liền hé ra.
"Huấn luyện viên?" Cô nhỏ giọng gọi nhưng không có ai đáp lại.
Cô liền đi thẳng vào trong.
Ngay lối vào là ba chiếc ván lướt sóng, rất sạch sẽ và không có dấu hiệu đã được sử dụng. Có lẽ chúng là hàng để sưu tầm. Hạ Du không nhịn được tiến lại gần để ngắm nhìn một chút, sau đó mới cởi giày đặt sang một bên. Cô không thấy dép đi trong nhà, cũng không thấy Hứa Bạch Nghiên, nhất thời không biết có nên đi tiếp không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!