"Người khác". Cả hai đều hiểu rõ "người khác" ở đây là ai.
Không khí như ngừng lại vài giây. Hạ Du cảm thấy không có chỗ nào để trốn trong đôi mắt màu hổ phách của Hứa Bạch Nghiên.
"Tôi… không muốn níu kéo gì cả." Cô nói nhỏ.
"Thật sao?"
"Thật mà…" Hạ Du biết không thể trốn tránh được nữa. Cô cố gắng nén lại cảm giác xấu hổ: "Tôi xin lỗi chuyện hôm qua!"
Hứa Bạch Nghiên nhìn cô, chậm rãi hỏi: "Chuyện nào?"
"…"
"Chuyện hôm qua cô làm đâu chỉ có một việc."
"Chuyện nào cũng xin lỗi hết!" Hạ Du vô cùng ngượng nghịu: "Tôi uống say rồi. Huấn luyện viên, những lời đã nói, những việc đã làm, anh… có thể coi như chưa từng xảy ra được không?"
Hứa Bạch Nghiên nói: "Ăn đậu hũ của người khác xong thì trở mặt, đúng là phong cách của cô."
Hạ Du nghẹn lời, không biết phải phản bác thế nào.
Bên ngoài cửa sổ người qua lại tấp nập. Hứa Bạch Nghiên thấy cô đứng bất động, tai đỏ ửng như sắp chảy máu, anh cuối cùng cũng mềm lòng và quyết định tha cho cô: "Thôi được rồi, về làm việc đi. Chuyện tối qua… tôi cũng không định coi là thật đâu."
Hạ Du mừng rỡ: "Vậy tôi cảm ơn quý anh! Qúy anh đã vất vả rồi, tối qua đã đưa tôi về!"
Anh đã thành "quý anh" rồi sao?
Vẻ mặt Hứa Bạch Nghiên trở nên lạnh nhạt. Anh kéo quyển tạp chí lên che mặt, trầm giọng: "Lần sau đừng một mình ra ngoài uống rượu bừa bãi như vậy nữa."
"Tuyệt đối không bao giờ nữa!"
Nếu biết mình khi say lại thành ra cái bộ dạng này thì dù có buồn đến chết cô cũng chẳng chạm vào một giọt rượu nào!Cách tiệm Summer khoảng ba cây số là khách sạn Lập Hào, nơi Tống Dư An và vài người bạn đang ở. Tống Dư An ở chung phòng với Thái Vĩ Hào. Khi anh về phòng, Thái Vĩ Hào vừa gội đầu xong, đang tạo kiểu tóc trước gương.
"Hôm nay ra ngoài cũng không nói với tôi một tiếng nào. Ngủ dậy thấy giường cậu trống trơn."
Tống Dư An nằm bừa xuống cuối giường nói: "Thấy các cậu chưa tỉnh, tôi bèn đi tìm Tiểu Du. Tối qua gọi điện cho cô ấy không được nên tôi lo."
"Ồ… Cô ấy không sao chứ?"
"Bảo là tối qua uống nhiều quá. Hôm nay sắc mặt cô ấy không tốt lắm, chắc vẫn chưa khỏe."
Thái Vĩ Hào nhìn Tống Dư An qua gương: "Dư An, cậu thật sự quan tâm cô ấy đấy."
Tống Dư An khựng lại rồi nói: "Cô em gái ở dưới mí mắt tôi từ nhỏ, tôi không quan tâm cô ấy thì ai quan tâm?"
"Ừm… Cậu thật sự coi cô ấy là em gái à? Tôi thấy Hạ Du so với lúc mới vào năm nhất càng ngày càng xinh ra đấy." Thái Vĩ Hào không nhịn được buôn chuyện: "Nói thật đi, cậu có nảy sinh tình cảm gì khác với Hạ Du không?"
Vừa dứt lời, Thái Vĩ Hào đã bị Tống Dư An ném cho một cái gối: "Tôi đã bảo cậu đừng nói đùa lung tung!"
"Tôi đâu có đùa, tôi chỉ cảm thấy Hạ Du đối với cậu cũng rất đặc biệt." Thái Vĩ Hào kẹp lấy cái gối: "Tôi cảm giác cô ấy rất dựa dẫm vào cậu, hay nói cách khác là… thích cậu? Cái kiểu thích nam nữ ấy."
"Cậu lấy kết luận đó từ đâu ra vậy?"
"Người ngoài cuộc tỉnh táo mà."
Tống Dư An im lặng một lúc: "Cô ấy dựa dẫm vào tôi là chuyện bình thường. Hồi nhỏ, quan hệ của cô ấy với người trong nhà không tốt, tính cách lại nhút nhát. Tôi vẫn luôn ở bên cô ấy. Cô ấy coi tôi là anh trai nên mới vậy."
"Tình cảm từ nhỏ nhưng dù sao hai người cũng không phải anh em ruột thịt." Thái Vĩ Hào đi đến ngồi bên cạnh anh: "Vậy tôi hỏi cậu nhé, nếu cô ấy thật sự thích cậu thì cậu sẽ làm gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!