Chương 14: Say Rượu

Bảy giờ tối, trời đã hoàn toàn tối hẳn.

Âm nhạc vang vọng khắp bãi biển, ánh lửa trại nhảy múa như một trái tim nhiệt huyết, thu hút mọi người tụ tập lại.

"Em ra ngoài chơi đi, ở đây có Trình Lập trông là đủ rồi." kk nói.

Hạ Du đáp: "Không sao đâu chị, em có thể giúp mà."

"Giúp gì chứ, hiếm khi em đến Hải Thành, mau ra ngoài tận hưởng không khí lễ hội của bọn chị đi."

Hạ Du bị kk đẩy ra khỏi cửa.

Lúc này, trên bãi biển tràn ngập mùi thịt nướng, đồ uống trái cây và cồn. Từng nhóm hai ba người ngồi quanh lửa trại trò chuyện vui vẻ. Cách đó không xa có một ban nhạc đang trình diễn. Tất cả tạo nên một khung cảnh vô cùng dễ chịu.

Đã ra ngoài rồi thì Hạ Du cũng chiều theo, cô cầm một ly nước ép của tiệm, vừa chụp ảnh bằng điện thoại vừa đi dạo dọc bờ biển. Cô đi dạo một lúc rồi gửi tất cả ảnh cho Lâm Oánh.

"Hạ Du! Chỗ này, chỗ này!" Đang định tìm một chỗ nào đó ngồi xuống thì cô bất ngờ nghe thấy giọng của Thái Vĩ Hào.

Hạ Du tìm theo hướng giọng nói, lúc này cô mới thấy một nhóm người đang tụ tập ở phía xa, trong đó có vài gương mặt quen thuộc.

"Bọn anh đang chơi trò chơi, Hạ Du, chơi cùng đi!" Thái Vĩ Hào nhiệt tình vẫy tay gọi cô. Tống Dư An bên cạnh cậu ta cũng ra hiệu chỉ vào chỗ trống.

Sao lại gặp nữa rồi.

Hạ Du bất lực, nhưng trước ánh mắt của mọi người, cô đành phải đi tới: "Trùng hợp vậy…"

"Phải đó, mau ngồi xuống đi, càng đông càng vui." Thái Vĩ Hào xê dịch một chút, kéo cô ngồi xuống giữa cậu ta và Tống Dư An: "Mọi người, đây cũng là bạn của bọn mình, chúng ta chơi tiếp đi!"

Tại đó có hơn chục người, ngoài nhóm của Tống Dư An, những người khác đều là khách du lịch từ khắp nơi đến nên tạm thời nhập hội.

Họ đang chơi một trò chơi rất đơn giản: "Thật hay thách" bằng chai bia. Chai bia sẽ được quay ở giữa, người nào bị cổ chai chỉ vào sẽ phải thực hiện thử thách mà người bị chỉ vào ở lượt trước đưa ra.

Hạ Du không muốn chơi trò này, nhưng thật xui xẻo, ngay lượt cô vừa ngồi xuống, cổ chai bia đã chỉ thẳng vào cô. Còn thử thách của lượt trước là ba ly bia đầy.

"Không sao, anh có thể uống thay em." Tống Dư An nói.

"Woa, anh hùng cứu mỹ nhân sao?"

"Cô gái này may mắn quá đi!"

Vài người lạ bắt đầu trêu chọc, một người trong số đó còn nói: "Anh bạn đẹp trai, lúc nãy bọn tôi đã nói là chơi thì phải chịu thua, không được giúp nhau mà!"

Tống Dư An cười: "Cô ấy không biết uống rượu, để tôi giúp cô ấy đi."

"Nếu anh muốn uống thay thì phải uống gấp đôi!"

Tiết Ân Cẩn nhảy ra nói họ thật nhẫn tâm, rồi ngăn Tống Dư An lại: "Dư An, lúc nãy cậu uống nhiều lắm rồi, để tớ giúp Hạ Du đi!"

Tống Dư An nhíu mày: "Đừng cố chấp, cậu cũng không nên uống nhiều đâu."

"Tớ không cố chấp mà, em gái cậu cũng là em gái tớ, không sao đâu!"

Tiết Ân Cẩn vừa nói vừa đưa tay lấy ly rượu, nhưng chiếc ly đã bị người khác lấy trước.

"Em có thể uống." Hạ Du không nghĩ mình cần họ coi mình là em gái, cô ngửa đầu uống cạn ly rượu.

Tống Dư An sững người: "Tiểu Du?"

Hạ Du cười: "Em uống một mình ba ly là đủ rồi, các anh tham gia cho vui lại phải uống gấp đôi thì không đáng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!