Chương 13: Dùng Người Xong Rồi Vứt

Ăn đậu hũ gì chứ… Cô không hề ăn đậu hũ của anh đâu nhé!

Hạ Du lập tức lùi về sau: "Vừa nãy, vừa nãy tôi không cố ý! Tôi không có ý định sờ anh! Tôi chỉ là ngồi không vững thôi!"

Hứa Bạch Nghiên nhìn cô, "ồ" một tiếng, vẻ mặt anh vừa như tin vừa như không.

"Vậy là cô vẫn dùng người xong rồi vứt đúng không?"

Hạ Du nghẹn lời: "Tôi chỉ sợ anh có việc…"

"Có việc thì cũng phải ăn cơm trước đã." Hứa Bạch Nghiên quay đầu xe, dừng lại: "Xuống đi, ăn ở tiệm này."

Hạ Du liếc mắt mới nhận ra họ đang dừng trước một tiệm lẩu. Cô vội xuống xe, đi theo Hứa Bạch Nghiên vào tiệm.

Đây là một tiệm lẩu Giấm Bã Rượu, đặc sản của Hải Thành. Ngồi xuống xong, Hứa Bạch Nghiên gọi nước lẩu, thịt và một đĩa hải sản thập cẩm rồi đưa thực đơn cho Hạ Du.

Hạ Du chưa từng ăn loại lẩu này. Dựa vào ấn tượng về Hải Thành, cô gọi thêm nửa con gà Văn Xương và hai phần dừa chè củ sen. Gọi xong cô nhẩm tính giá cả, thầm nghĩ lát nữa ăn xong sẽ đi thanh toán.

Mười phút sau, đồ ăn và nước lẩu được mang ra. Hai người đứng dậy đi pha nước chấm. Hạ Du thích vị sốt mè nên cho rất nhiều mè. Cô liếc nhìn Hứa Bạch Nghiên thì thấy nước chấm của anh cũng gần giống cô nhưng không cho hành và tỏi.

Hành và tỏi chẳng phải là tinh hoa của nước chấm hay sao, vậy mà anh ấy lại không ăn.

Trở về chỗ ngồi, Hứa Bạch Nghiên điềm nhiên cho thịt và rau vào nồi. Hạ Du cũng cho một chút đồ mình thích vào, xong xuôi thì im lặng chờ đợi.

Nhưng im lặng như vậy cũng hơi kỳ quặc. Bèn hắng giọng, cô cố tình bắt chuyện: "Loại lẩu này ngon lắm sao? Tôi chưa ăn bao giờ."

Hứa Bạch Nghiên nhìn cô: "Tiệm này là tiệm lẩu Giấm Bã Rượu ngon nhất ở Hải Thành. Cô có thể thử xem."

"Ồ."

"Ở Hàng Thành cũng có một tiệm hương vị rất ngon, ông chủ là người ở đây."

Hạ Du ngạc nhiên: "Thật ư, ở đâu vậy?"

"Bên cạnh hồ Lâm."

"À… Tôi không hay đến đó." Nhắc đến Hàng Thành, Hạ Du chợt nhớ đến Hà Gia Sâm cũng nói anh là người Hàng Thành nên tiện miệng hỏi: "Huấn luyện viên, anh thường xuyên đi lại giữa Hàng Thành và Hải Thành sao?"

Thịt đã chín, Hứa Bạch Nghiên vớt ra cho vào bát nước chấm: "Không, tôi không ở Hàng Thành nhiều."

"Không phải nói quê anh ở đó à?"

"Chuyện đó không ảnh hưởng đến việc tôi không thích thành phố đó."

"...Ồ."

Hàng Thành rất đẹp, tại sao lại không thích? Hạ Du thắc mắc, nhưng đó là chuyện riêng tư nên cô không hỏi thêm mà gắp một miếng thịt.

Lẩu Giấm Bã Rượu có một hương vị rất đặc biệt, hai miếng đầu tiên ăn thấy hơi lạ, nhưng càng ăn lại càng thấy ngon. Tập luyện lâu như vậy, Hạ Du cũng đói bụng, cô không tìm chuyện để nói nữa mà cúi đầu ăn thật nhiều.

Khi đã ăn no khoảng tám phần, cô đặt đũa xuống và bắt đầu ăn dừa chè củ sen để giải ngấy. Đúng lúc đó, điện thoại WeChat rung lên vài tiếng, là Tống Dư An nhắn tới, hỏi cô đã ăn xong và về chưa.

Hạ Du chỉ nhắn lại một câu "vẫn đang ăn" rồi không nhắn thêm gì nữa. Cô đột nhiên nhận ra mình không biết phải nói chuyện với Tống Dư An như thế nào. Nên giống như trước đây? Hay nên giữ một khoảng cách nhất định?

"Người đàn ông đó là gì của cô?" Đang mải suy nghĩ, cô nghe thấy người đối diện hỏi.

Hạ Du ngước mắt: "Hả?"

Hứa Bạch Nghiên nhìn lướt qua điện thoại của cô. Mặc dù không thấy nội dung nhưng qua vẻ mặt do dự của cô, anh cũng đoán được người nhắn tin là người đàn ông lướt sóng không giỏi kia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!